Căn nhà tầng không lớn, nhưng cũng có đủ phòng. Cố Thanh Nhượng xắp xếp phòng cho Du Tĩnh Đức xong, cũng không tiếp tục để ý đến cậu nữa.
Hắn thật sự không thích bị người khác ép buộc.
Du Tĩnh Đức biết điều này, không dám có bất kỳ một chút bất mãn nào, cậu đã là một con chó chạy vào ngõ cụt phải quay lại cắn người, nếu như cứ như vậy mà không được gặp lại tư lệnh lần nữa, còn không bằng làm ác một chút.
Cậu không phải không làm được, không phải chỉ có mình tư lệnh là người từng đi qua chiến trường.
Nhưng mà tối hôm đó, cậu nằm trên giường một đêm không ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh tư lệnh đứng chung với người đàn bà khác, điều này cũng đủ khiến cho cậu nóng nảy vô cùng, không kiềm chế được, thật may trong ngôi nhà này không có vết tích của người đàn bà khác, nếu không cậu cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Mặc dù là vậy —
Ghen tị, căm ghét, hai loại cảm xúc này còn đang lần lượt thay nhau lượn lờ trong đầu cậu.
Ghen tị người phụ nữ đã từng ở cùng một chỗ với tư lệnh, ghen tị bản thân trong quá khứ ngu xuẩn nhưng đã từng được tư lệnh yêu thương.
Căm ghét một Du Tĩnh Đức đã từng dầy xéo cảm tình của tư lệnh, khép kín cảm xúc trong thế giới của chính mình.
Thật ra thì Du Tĩnh Đức chỉ cần bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/2305591/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.