Du Tĩnh Đức cúi đầu, phụng phịu không nói gì, im lặng đem cái đĩa đang cầm trên tay đặt lên bàn.
Cố Thanh Nhượng lui về phía sau mấy bước, ngồi vào ghế sô pha, nhịn không được, đập bàn một cái, cau mày nhìn cậu “Ngẩng đầu, nói chuyện, cậu đến đây làm gì.”
Du Tĩnh Đức vẫn không nói gì, Cố Thanh Nhượng cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra một tia không vui, Du Tĩnh Đức trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc từ từ đi tới trước mặt Cố Thanh Nhượng, ngập ngừng nói, chẳng qua là những gì cậu nói, so với những gì Cố Thanh Nhượng muốn nghe, hoàn toàn không liên quan đến nhau.
“Tư lệnh… Ngài, có khó chịu chỗ nào không? Tôi có thể giúp gì cho ngài…”
“Ngu xuẩn!” Cố Thanh Nhượng nhịn không được đá cậu một cái, Du Tĩnh Đức bất ngờ, không kịp phản ứng, lảo đảo một chút, Cố Thanh Nhượng lạnh mặt, né cậu, ngay cả nửa ánh mắt cũng không muốn nhìn về phía cậu “Đừng có đến đây! Cách xa tôi ra một chút! Ai cho cậu đi vào đây? Ai giúp cậu đi vào? Tôi khó chịu chỗ nào liên quan gì đến cậu? Tôi không phải đã bảo cậu chăm sóc tốt cho Tiểu Long? Cậu cứ như vậy đến đây, còn Tiểu Long thì phải làm thế nào? Du Tĩnh Đức a Du Tĩnh Đức, tôi thật sự, tin nhầm cậu.”
Du Tĩnh Đức bị một chuỗi khiển trách, cúi đầu xuống “Tôi đã nhờ Sở tiên sinh chiếu cố Tiểu Long, tư lệnh, những gì ngài bảo, tôi cũng đã xử lý thật tốt.”
Cố Thanh Nhượng giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/2305580/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.