Tiếng súng của Hoàng Ánh Như lúc bắn lên trời đã làm cho Tịch Duy An nghe thấy.
Duy An là người cầm súng hơn hai mươi năm qua làm sao mà không rõ phương hướng tiếng súng phát ra từ đâu. Anh chắc chắn tiếng súng đó là từ Hoàng Ánh Như phát ra.
Chỉ trong vòng năm phút anh đã lần mò được dấu chân của Chung Linh.Duy An cuộn chặt tay anh không dám chắc là phát súng đó có phải đã bắn cô rồi không.
Tiếng súng vang lên vừa rồi thì tim anh lúc cũng đã ngừng đập trong lúc đó .
Anh đang sợ ....sợ cô sẽ xảy gặp chuyện .
Phía trước có một con đường nhỏ,có lẽ bà ta đã dẫn cô đi trên con đường đó nhìn những dấu chân của cô anh thấy rất là bất thường. Cô không phải đi bình thường mà chắc có lẽ bà ta đang dùng lực để kéo lếch cô đi.
Nghĩ tới thôi mà ngọn lửa trong lòng anh đã bùng cháy dữ dội.Anh chạy thật nhanh vào.
-" Chung Linh! Em đừng sợ,anh sẽ cứu em" Anh vừa chạy vừa nói thầm trong lòng.Nước mắt đã sắp tuông ra
Trong lòng anh không phải đang tức giận mà là đang sợ hãi....Sợ cô sẽ rời xa anh.
Anh thật hận bản thân đáng lí ra anh phải theo cô lên lầu,phải theo sát theo cô.Nếu không cô cũng không phải gặp chuyện này.
-" Hoàng Ánh Như....Chung Linh mà xảy ra chuyện gì...Thì chính tay tôi là người giết chết bà" Anh nghiến răng tức giận nói trong lòng.
Hoàng Ánh Như đã tiến ngày càng gần cô,chỉ cần bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-sung-doc-vo-yeu/2557835/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.