Không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt chưa bao giờ hết.Chung Linh cảm nhận được anh đang nhìn mình chằm chằm khiến cô không thể nào nhúc nhích được,cô cứ cắm đầu trong tập hồ sơ không dám ngước mắt lên nhìn anh.
Đột nhiên Tịch Duy An liền đứng dậy đi về phía cô với tốc độ như đang săn con mồi,trái tim cô liền đập liên hồi.
Anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô thì cô tức tốc đứng lên tránh xa anh một cách rất nhanh
Duy An khẽ nhíu mày,mím môi nhìn cô
–" Em sao vậy.....Hôm nay em rất khác.....phải chăng anh làm gì sai nên em đang giận anh"
Chung Linh nhìn bản mặt của anh thì cô chửi thầm trong lòng,thậm chí cô còn muốn chạy lại đánh anh vài cái để hả cơn giận của mình.
–" Không....có gì"Cô ấp úng nhìn anh nói với giọng điệu không vui.
Cô nói xong liền đi tới chiếc giường cầm cái gối xoay người lại nhìn anh nói tiếp.
–" Hôm nay anh bị thương,anh ngủ trên giường em sẽ ngủ ở sô pha"
Duy An nghe xong anh liền cuống cuồng đứng lên đi tới cô hỏi ngay.
–" Sao vậy.Em đang giận anh sao"Tâm trạng anh thấy cô như vậy thì anh như ngồi trên đống lửa.
Cô nhìn anh trong lòng liền khó chịu liếc xéo anh,cô không nói gì liền xô anh ra,nằm xuống giường lấy chăn phủ toàn thân mình lại,cô ở trong chăn lên tiếng giận dỗi nói
–" Anh không nhớ ,anh đã làm gì sao"
Nhìn điệu bộ của cô ,anh chợt nhận ra một điều từ nãy giờ mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-sung-doc-vo-yeu/2557780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.