Buổi trưa ánh nắng chiếu gọi vào một căn phòng mà nơi đó đang có một cặp đôi uyên ương không một mảnh vải che thân đang quắn lấy nhau không muốn tách rời.
Duy An ôm chặt lấy Chung Linh ngủ một mạch tới mười hai giờ trưa mà hai người vẫn chưa chịu tách rời nhau ra
Con quái vật của anh vẫn còn ở trong người cô cũng chưa chịu muốn ra.
Duy An đã thức từ sớm anh vẫn đang nhìn người phụ nữ bên cạnh đang say xưa ngủ trong lòng anh như một cô bé. .
Đây chính là niềm hạnh phúc của anh mà anh luôn ước ao là buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô và được chúc cô buổi sáng tốt lành như thế anh đã mãn nguyện rồi.
Chung Linh bắt đầu cử động mí mắt... Mở ra liền thấy khuôn mặt đê tiện của anh thì những hình ảnh hôm qua liền được ùa về
Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ như trái cà chua.... Cô liền xoay chỗ khác nhưng lại phát hiện cái đó của anh vẫn trong người cô mặt cô lại ửng đỏ hơn.
Anh nhìn cô thì liền chọc ghẹo ngay.
–" Sao mới sáng ra mà mặt em đỏ quá vậy....Em có sốt không" Anh lấy tay sờ trán cô "Đâu có sốt đâu"
Chung Linh tức giận liếc anh ngay lập tức.
–" Anh có lấy nó ra không"
–" Lấy gì em .... Anh làm gì em sao"Anh ghẹo cô thêm một lát nữa.
Chung Linh biết anh lại giả ngốc,cô liền đánh vào đầu anh một cái đau
–" Anh không lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-sung-doc-vo-yeu/2557775/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.