Nước mắt cô lăng dài xuống dưới chiếc áo bệnh nhân của cô,nhắc tới chuyện đó cô sao không sợ được lúc đó cô giống như ngàn cân treo sợi tóc.
Duy An xoay người cô lại vuốt nước mắt cô,anh còn cuối xuống hôn lên khoé mắt của cô.
–" Anh xin lỗi....anh xin lỗi tất cả là tại anh....nếu lúc đó anh ở bên cạnh em.....em đã không sợ hãi như vậy" Anh rất muốn thời gian có thể quay lại để anh có thể bù đắp cho cô
Chung Linh liền vùng vẫy xô anh ra.
–" Anh đừng ôm tôi vậy,tôi không muốn bị người khác hiểu lầm tôi dùng đứa con trói buộc anh"
Nhưng Duy An lại nhắc cô thiệt mạnh để cô ngồi lên đùi anh,ánh mắt cười cợt của anh nhìn cô.
–" Em đừng nói dối nữa.....Văn Đường đã nói hết rồi em chỉ nhờ anh ta đóng giả làm chồng em thôi"Khi Văn Đường nói cho anh biết thì đều đã nằm vào dự đoán của anh từ trước,cô vẫn chưa kết hôn.
Lúc đó anh vui mừng biết chừng nào.
Anh liền từ trong túi lấy ra một bức thư đưa cho cô.
–" Chu Văn Đường nhờ anh gửi cho em"
Chung Linh ánh mắt bắt ngờ liền cầm lấy mở ra đọc
Chung Linh!
Anh phải đi rồi,bao nhiêu năm qua được sống bên cạnh em là phúc phần của anh,chỉ cần em hạnh phúc là anh đã mãn nguyện rồi.
Anh xin lỗi! Hôm đó anh đã không kiềm chế được nên có những hành vi xấu xa với em,anh sai rồi.....em hãy tha thứ cho anh.
Anh đã kể cho Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-sung-doc-vo-yeu/2557768/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.