Bình cháo rơi xuống trúng ngay chân của người phụ nữ đang đứng trước cửa từ nãy giờ đang xem kịch hay,cô ngồi xuống lượm,rồi từng bước đi vào.
Duy An tức giận không thèm nhìn người đó ai anh chỉ biết cúi đầu xuống suy nghĩ.
–" Em đã vất vả nấu cho anh mà anh đổ bỏ như vậy thì lần sao em sẽ không phí tâm sức nữa"Chung Linh giọng nói hờn dỗi nhìn anh
Nghe giọng nói của cô,anh bất ngờ ngước lên nhìn cô.
Lã phó quan biết điều liền đi ra ngoài ngay,anh đứng ở trước cửa phòng canh chừng không cho ai làm phiền Tư Lệnh và phu nhân.
Duy An ấp a ấp úng nói:
–" Phu nhân ......sao ....em ....biết anh ở đây"
–" Sao... Tôi không được đến đây sau,nếu vậy thì tôi đi"Nói xong cô quay người ra cửa.
Duy An cuốn cuồn đứng lên từ phía sau ôm lấy cô nói:
—" Em đừng đi,anh không có ý đó,anh nhớ em nhiều lắm.Phu nhân của anh"Ôm cô anh mới cảm nhận được đây là thật chứ không phải mơ
Chung Linh nước mắt chảy xuống cô quay lại nhìn anh với ánh mắt hờn dỗi.
–"Tại sao anh bị thương không nói cho em biết ......hay anh từ lâu đã không xem em là vợ của anh......"
Cô chưa nói hết anh đã lấy tay che miệng cô lại,anh không muốn cô hiểu lầm anh thêm lần nào nữa.
–" Anh sợ em đau lòng,lo lắng thêm thôi,anh không muốn em phải mệt mỏi vì anh"Anh ôm cô vào lòng nói tiếp " Vì anh yêu em nhiều lắm Chung Linh anh rất yêu em,anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-sung-doc-vo-yeu/2557740/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.