Liếc thấy đôi mắt hắn nhíu lại, biểu tình trở nên nguy hiểm, cô vội vàng sửa miệng nịnh nọt, "Nha nha nha, em nói sai rồi, em nói sai rồi, em nói sai rồi, anh nhẹ chút nhẹ chút, Nhung Trưng nhà em là coi trọng nội hàm nhất.."
Chỉ sợ tên xấu xa thẹn quá hóa giận, xuống tay nặng rồi, chính mình chịu khổ, râu hổ là tuyệt đối không thể vuốt.
"Em có nội hàm sao? Ban đầu lúc nhìn thấy em, anh đúng là nhìn trúng nhan sắc của em.."
Mộ Nhung Trưng chậm rì rì trả lời.
Úy Ương bị lời của hắn làm nghẹn luôn: "..."
Người xấu này, cư nhiên nói cô không có nội hàn?
Cô nào không có nội hàm?
Úy Ương chớp chớp mắt, tức giận, âm thầm cân nhắc phản kích lại như thế nào.
"Còn về nếu em bị hủy dung rồi.."
Hắn dừng một chút, vẻ mặt trầm tư.
"Thế nào?"
Cô nhịn không được mà cố hỏi.
"Anh liền đi hủy kẻ hủy dung em."
"Chỉ như vậy?"
Hắn liếc cô một cái, bắt đầu bôi thuốc cho cô, "Sau đó nhìn mặt em hỏng chỗ nào, anh liền rạch một cái lên mặt mình như thế, phụ xướng phu tùy, đảm bảo làm em không cô đơn, không tịch mịch."
Úy Ương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó xì cười, "Anh ngốc à? Toàn nói lời ngu ngốc."
"Em không phải cũng đang nói lời ngu ngốc à? Anh ngốc cùng em!"
Âm thanh trầm thấp kia, lúc nói ra lời này, lại là êm tai như thế, trái tim của Úy Ương, cầm lòng không được mà phiêu phiêu..
"Sao em lại ngốc rồi?"
Cô hỏi, hỏi xong cảm thấy bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068390/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.