Thời khắc này, theo ánh sáng loáng thoáng của ánh trăng, hắn nhìn thấy Úy Ương đi tới, vội xin ông gọi bà:
"Úy Ương, em gái tốt, cứu anh, nhanh cứu anh a.. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh ở đây hướng em nhận lỗi, nhanh kéo anh lên, tay của anh sắp đứt rồi.. Cái trụ La Mã này không chắc chắn, nhỡ đâu không chịu nổi trọng lượng, anh sẽ ngã chết đó.. Anh là huyết mạch duy nhất của Úy gia đấy.."
Lúc này, Úy Hổ thật sự sợ, lại biến thành nhút nhát gan bé như chuột, luôn miệng nhắc em gái em gái.
Úy Ương vừa nghĩ tới mẹ suýt nữa bị ức hiếp, lại nghĩ tới nếu không phải Tư Tiểu Bắc âm thầm giúp đỡ, hiện tại người khóc lóc kêu gào không nhà cửa sẽ là hai mẹ con cô, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, một cơn tức giận ở ngực nhảy tới nhảy lui, đang không tìm được đường lao ra, nghe thấy hắn xin, liền lạnh lùng cười nói:
"Muốn lên đúng chứ?"
"Đúng đúng đúng.. Chỉ cần em tha cho anh một lần, sau này anh nhất định cung kính với em và dì.."
Tên khốn nạn này, một khi rơi vào hoàn cảnh xấu, liền sẽ nói lời dễ nghe cực kỳ - Tên này chính là một đứa cháu chắt của rùa không hơn không kém.
"Được, thế anh trả lời em, vì sao muốn hại chúng em?"
Úy Ương cắn chặt môi căm hận hỏi.
Úy Hổ treo trong không trung, mắt trông mong mà nhìn Úy Ương ở trên cao, vừa nhịn đau vừa nói thẳng: "Anh không biết đối phương vì sao muốn hại em, là cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068387/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.