Từng nhát từng nhát, đạp trên người Úy Ương đau cực kỳ.
Nhưng vì mẹ, cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng, đau quá.
"Em sai rồi, xin anh cả trả lại mẹ cho em.."
Che giấu thực lực, cô tiếp tục nhẫn nhịn phần nhục nhã lớn này.
"Không dễ thế đâu, tự bạt tai cho tao."
Đá đủ rồi, hắn lại đưa ra yêu cầu, ngón tay chỉ mạnh trên trán cô, cười đến đểu cáng, mi tâm đều là sắc thái đắc ý: "Sau đó nói bản thân là một tiện nhân vong ân phụ nghĩa. Nói.. Nói từng lượt một, không được sự đồng ý của tao, không được dừng lại."
Úy Ương cắn răng, hít một hơi thật sâu, bạt tai chính mình mấy cái, như hắn muốn, đờ đẫn mà tự nói lời hạ tiện: "Em là một tiện nhân vong ân phụ nghĩa.. Em là một tiện nhân vong ân phụ nghĩa.."
Hết lượt này đến lượt khác, phần sỉ nhục áp đặt cho cô này, thâm nhập cốt tủy.
Cô nỗ lực nhẫn lại.
Phẫn nộ sao?
Đương nhiên phẫn nộ.
Phẫn nộ đến muốn gϊếŧ người.
Nếu có súng, cô sẽ không hề do dự bắn vào đầu hắn.
Nhưng hiện tại, trên tay cô không có súng, lại đánh không lại hắn - Úy Hổ là kẻ từng học võ, nếu không hắn cũng không được đặc biệt tuyển vào đội cảnh sát hình sự, phần võ công kia của hắn, toàn là Quế cô cô dạy, người này cậy bản thân biết mấy chiêu pháp, những năm nay không biết làm bao nhiêu chuyện xấu.
Lấy cứng chọi cứng, cô không có lợi thế.
Bây giờ, cô chỉ có thể duy trì bộ dạng đáng thương này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068383/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.