Một câu nói đơn giản, hoàn toàn lộ bộ mặt thật của Hà Hoan: Không có chút bản lĩnh, muốn thì lại rất nhiều, loại người này không hiểu được mất, đáng đời bị người lợi dụng.
Tuy rằng tình cha con không nên vứt bỏ, nhưng trong cảnh khốn cùng, có những quan hệ không đáng, thì phải có được có mất.
"Được, mình biết rồi. A Tô, anh đưa cô ấy xuống đi!"
Ngữ khí của Úy Ương đột nhiên trở nên rất lạnh lùng.
"Rõ."
Tô Triết quay đầu túm một nhát vạt sau của Hà Hoan xong đem ra ngoài, không để cô ta lại nói thêm câu gì nữa.
"Ài, Úy Ương, Úy Ương, cậu rốt cuộc giúp hay không giúp mình a.. Úy Ương.."
Âm thanh của Hà Hoan ngày càng xa.
Úy Ương rơi vào trầm mặc.
Quyền Trân bên cạnh chống tay trên má, trầm mặc một lúc lâu xong mới đẩy đẩy Úy Ương, ánh mắt thâm sâu hỏi: "Úy Ương, cậu không phải là muốn giúp Hà Hoan cứu cả nhà bọn họ đấy chứ!"
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy đây là cách nghĩ quá điên cuồng, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy bạn học Úy Ương này, trên người có một cỗ năng lượng thần kỳ, hoàn toàn có thể làm chuyện mà cô thấy gần như là không thể hoàn thành được.
Giống như hiện tại, bên cạnh cô xuất hiện một tùy tùng không thể tưởng tượng vậy.
"Cậu có biết cha của Hà Hoan là làm cái gì không?"
Úy Ương không đáp mà hỏi lại.
"Không biết. Mình với Hà Hoan mới học cùng chưa được một năm, chưa bao giờ thấy cha mẹ cô ta tới trường bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068381/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.