Chương trước
Chương sau
Úy Ương đang bắn bia, bỗng nhiên hắt xì một cái, run tay, pằng, bắn trật vào bao rỗng, bắn ra một cái thành tích kém nhất trong lịch sử.
Mẹ Dương nhìn đến bia số, tới hỏi: "Bị cảm rồi?"
"Không."
Úy Ương lắc đầu, sờ sờ mũi, lại xoa xoa cánh tay.
Loại cảm giác này giống như có người đang tính kế cô vậy.
Cô lại âm thầm tính toán, hôm nay bản thân nổi bật lớn như vậy, thời khắc này, mấy kẻ luôn muốn chèn ép chĩa mũi nhọn vào bản thân có hay không đang liên kết lại nghĩ ra cái chủ ý xấu gì ám toán bản thân đây?
Gần đây đối phương quá yên tĩnh rồi.
Cái này khiến cô cảm thấy, hẳn là điềm báo trước bão táp.
Bình yên chỉ vì muốn mưa gió tới càng mãnh liệt sao?
Lúc bắn bia, cô có chút tinh thần bất định, trong lòng luôn đang nghĩ vấn đề này, bản thân có phải là nên làm cái gì đó, tiến hành một chút tự phòng thủ?
Mẹ Dương cảm nhận được, hôm nay trạng thái cô không ổn, hỏi: "Úy tiểu thư, cô có tâm sự?"
Úy Ương đích thực là có suy tư, nhưng không nói ra.
Sau bữa tối, cô gọi Tô Triết tới, suy nghĩ ấp ủ trong lòng mấy tiếng kia đã hình thành, bây giờ cô muốn thêm người hành động.
"A Tô, người bên cạnh anh tổng cộng có bao nhiêu người?"
"4 người."
"Đều từng chạm mặt anh rồi sao?"
"Từng chạm mặt. Có vấn đề gì không?"
Hắn hỏi lại.
Úy Ương không đáp, tiếp tục hỏi.
"Ngoài ra anh còn có thuộc hạ nhỉ?"
Theo cô được biết, Tô Triết mang theo ám vệ bên cạnh ít nhất có 40 người, hắn tự mình đem tới có 7 8 người.
"Có, nhưng không ở thành phố Ôn."
Biết chứ, ở nơi nào đó Thụy Đô.
"Đi gọi 2 người qua đây, âm thầm trong tối, sắp xếp để ta với họ gặp mặt. Nhớ hai điểm, thứ nhất, anh không được lộ mặt; Thứ hai, càng nhanh càng tốt, tốt nhất sáng mai trước khi ta đi học để ta gặp người."
Về thời gian, cô thúc giục tương đối gấp.

Loại dồn dập này, quá không có đạo lý.
"Có ý gì? Úy Ương, cô muốn làm gì?"
Tô Triết không hiểu gì cả.
"Tôi cảm thấy có người sẽ gây khó dễ với tôi. Lần này, hành động của đối phương có thể sẽ rất lớn. Mười phần thì có chín phần là dùng một lần triệt để hạ tôi."
Cái dự liệu này có chút không đầu không đuôi.
"Có Tứ thiếu, ai có thể triệt hạ cô?"
Tô Triết cảm thấy cô có chút buồn lo vô cớ.
"Người có thất thủ, ngựa có lầm đường, Tô Triết, từ lúc anh 14 tuổi bắt đầu gϊếŧ người thuê, trước khi gặp được Mộ Nhung Trưng chưa từng thất bại, sau khi gặp hắn, anh không phải thua thảm hại một trận? Còn để kẻ bị đi săn là hắn cứu mình. Loại chuyện ngoài ý muốn này, anh nhìn lúc ban đầu, khẳng định là điều không thể tồn tại đúng chứ.. Chuyện này, có thể nói cho chúng ta một đạo lý: Chuyện trên đời này, không có tuyệt đối, chuyện ngoài ý chỗ nào cũng có, cho dù đó là một phần một trăm khả năng có thể xảy ra, chuyện này vẫn là có khả năng tồn tại. Đặc biệt là lúc anh đã bị bại lộ, xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ tăng thẳng lên.."
Chỉ là bày sự thật mà nói đạo lý mà thôi, với Tô Triết mà nói, lại tương đối có sức thuyết phục.
Nói quá đúng.
Nhưng, lưng Tô Triết lại là một trận sởn tóc gáy, rùng mình mồ hôi lạnh ứa ra, trong mắt bắn ra sắc thái kinh ngạc.
"Cô.. Cô làm sao mà biết được tôi từng phụng lệnh ám sát Tứ thiếu?"
Tô Triết luôn bình tĩnh cũng không cách nào bình tĩnh lại, cô gái nhỏ này, luôn làm hắn hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Lần đầu tiên gặp mặt, sau này lại càng khiến hắn chấn kinh cô không giống bình thường, hôm nay vẫn thế.
Phải biết, chuyện này theo như cô nói trừ Tứ thiếu, hầu như không có ai biết - hắn, Tô Triết, vệ trưởng ám vệ hiện tại, từng là thích khách muốn dồn Tứ thiếu vào chỗ chết - Mà đem thích khách lưu lại bên cạnh làm tâm phúc làm việc. Loại chuyện này, cũng chỉ có Tứ thiếu dám làm.
Úy Ương cười: "Dù sao cũng không phải Tứ thiếu nói."
"Vậy là ai?"
Hắn rất muốn biết.
"Anh tự mình nói."
"Cái này không thể nào."
"Lúc nằm mơ."
"..."
Úy tiểu thư lại đang nói đùa rồi, lúc hắn ngủ rất cảnh giác, trước cửa có động tĩnh là sẽ tỉnh ngay.
Rất rõ ràng, cô đây là không muốn nói.
"A Tô, chân tướng như thế nào thật ra một chút cũng không quan trọng, quan trọng là, anh phải nghe theo phân phó của tôi làm việc là được. Cẩn thận làm. Gần đây khoảng thời gian này, chúng ta không thể qua loa được."

Cô nói rất thận trọng: "Nếu tất cả chỉ là ta nghĩ nhiều, phòng họa chưa xảy ra vẫn tốt hơn là bị chuyện ngoài ý muốn đánh cho trở tay không kịp. Anh nói có phải không?"
"Được, tôi liền đi sắp xếp. Tối nay liền bảo họ tới, sáng sớm mai đợi lệnh."
Tô Triết không có tiếp tục hỏi, đáy lòng đã rõ một chuyện: Cô gái nhỏ này, bạn đừng nhìn cô ấy nhỏ, thật ra bản lĩnh với Tứ thiếu giống nhau, toàn cao thâm khó đoán, khó dùng lẽ thường tới ước lượng, làm việc khiến người sờ không tới được đầu óc.
*
Rất nhanh, dự cảm xấu của Úy Ương ứng nghiệm rồi.
Buổi sáng thứ bảy, cô vẫn trước sau như một vào lớp học.
Tiết học đầu tiên là của thầy Lôi, chiều qua thầy ấy không có mặt, ra ngoài đi họp, không biết xếp hạng thành tích, cái này là tự nhiên, nhưng sự việc đã qua một tối rồi, hôm nay thầy ấy hẳn là biết rồi đi..
Theo lý mà nói, thầy Lôi sau khi biết sẽ rất vui mừng, sẽ kích động chạy tới phòng học, ở trước mặt tất cả các học sinh mà khen ngợi: Từ học sinh yếu trở thành học bá, trò ấy, Úy Ương dành cho lớp C chúng ta một phần vinh hạnh đặc biệt lớn.
Không phải cô ham hư vinh, mà là chuyện này vốn chính là tác phong của thầy Lôi.
Nhưng rất kỳ quái, chuông học vừa vang, thầy Lôi vội vàng chạy tới, chỉ bỏ xuống một câu: "Tiết học này cả lớp tự học." Cái khác cái gì cũng không nói, vội vàng chạy đi, sắp tan học cũng không thấy quay lại.
Theo đó tiết thứ hai là số học.
Lần này, thành tích số học của Úy Ương cũng là đứng nhất toàn khối, ai nghĩ a, thầy số học lúc đi vào lớp học biểu tình vô cùng nghiêm túc, hơn nữa im bặt không hề nhắc tới chuyện thành tích.
Đề thi phát xuống, chiếm nửa già tiết học, thầy cho các học sinh phân tích tỉ mỉ đề mục dễ bị sai.
Tất cả đều rất bình thường, mỗi lần thi xong, đều như thế, kỳ quái là thầy số học không khen Úy Ương thi được điểm số kinh ngạc, sau khi phân tích xong, chỉ tóm lược một câu như này:
"Mời các bạn học sinh lật sách bài tập A đến cuối cùng, kỳ thi tháng kỳ hai đã kết thúc, từ hôm nay, chúng ta chính thức bước vào giai đoạn luyện tập.."
Chỉ không hề nhắc tới Úy Ương.
Cái này quá không bình thường.
Nếu theo thông thường, lớp C có học sinh thi được đứng nhất khối, các thầy cô nhất định sẽ cảm thấy trên mặt rạng rỡ càng thêm vinh dự, nhất định ở trên giảng đường nói một câu.
"Hôm nay đây là làm sao thế? Không khí đè ép a!"
Lúc làm đề, Quyền Trân từ phía trên quay xuống, khẽ thấp giọng hỏi.
Úy Ương đem xoay đầu cô ấy lên, "Đừng nói chuyện, làm bài tập."
Đáy lòng âm thầm cảm thấy đây là có chuyện đã xảy ra rồi.
Nhưng, có thể có chuyện gì chứ?
Tiếng chuông lập tức vang lên, trên giảng đường thầy số học đều không có kịp nói cái gì, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, lại là cô tiếng Anh Chu Nam xông vào, ở trước mặt các học sinh đưa ánh mắt tập trung qua, vẻ mặt khinh thường mà cao giọng nói một tiếng:
"Úy Ương, có người tố cáo em gian lận, thầy Lôi bảo em lập tức đi một chuyến.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.