Chương trước
Chương sau
Rất đúng, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không nói loại lời sến súa này đâu.
Nhưng, bây giờ hắn sẽ nói, vì cô nghe xong sẽ cười rất vui vẻ - Cô một khi vui vẻ, cả người sẽ phát sáng, cô vừa phát sáng, liền xinh đẹp vô cùng.
Cô xinh đẹp như thế là hắn thích bảo vệ nhất.
"Em nhớ anh không?"
Không nhịn được, hắn khẽ hỏi một câu.
"Nhớ."
Câu trả lời này vang dội mà giòn tan.
Trái tim của Mộ Nhung Trưng bị chấn động thật sâu mà tiếp tục véo véo cái mũi của cô, duỗi tay ôm chặt cô, khóe môi khẽ dương, tuy không phải lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng một từ "Nhớ", đã khiến hắn cảm thấy đây là lời tình yêu ngọt ngào nhất, cả người theo đó mà nhiệt huyết sôi trào.
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau một lúc.
"Ài, anh muốn nói gì với em thế? Nhanh nói, em phải đi học rồi, sắp không kịp rồi.."
Đồng hồ trên tường tích tắc quay.
Giờ khắc này, Úy Ương hy vọng thời gian có thể dừng lại, đáng tiếc, nó vẫn chạy vội vã, trái tim cô không hiểu sao có chút mất mát, ước chừng là vì trước mắt lại sắp chia xa rồi, trong lúc loáng thoáng buồn, đan thêm triền miên không nỡ.
Đây là một loại tư vị rất kỳ lạ.
Mộ Nhung Trưng lại cúi đầu hỏi một câu như này: "Nhớ bao nhiêu?"
Úy Ương nhịn không được cắn môi, muốn cười, chợt phát hiện người đàn ông này rơi vào tình yêu có lúc thật sự rất ấu trĩ, loại câu hỏi này mà cũng hỏi ra được, giống như một cậu nhóc, nhất quyết phải hỏi kỹ càng đến cùng - Ngô, rất đáng yêu.
Hóa ra tình yêu thật có thể khiến chỉ số thông minh người biến thành thấp.
"Rất nhớ."
Dù sao đem lời nói đến ngọt nịm vẫn là không thể sai được.
"Anh nhớ kỹ rồi."
Biểu tình hắn giãn ra, mày cong cong, ẩn ẩn mang ý cười, dáng vẻ này, nha nha nha, thật là câu hồn a..
Có người nhìn đến ngốc rồi.
Ài, cô muốn biến thành hoa si rồi - Càng ngày càng thích nhìn hắn cười.

"Đi thôi, đi ăn sáng!"
"Không phải còn có lời muốn nói sao?"
"Không nói nữa."
"Vì sao không nói nữa?"
Hắn kéo cô xuống tầng.
Vốn là hắn muốn dặn dò cô, mấy lời kiểu không được câu dẫn đàn ông, ví dụ như Liễu Hãn Sanh, ví dụ như Sở Kiêu Dao, ví dụ như Diêu Giang Nam, hay Tư Tiểu Bắc..
Mấy kẻ này từng người từng người đều có ý với cô, nhất định phải cách mấy tên đó xa ra.
Nhưng, sau khi nghe cô nói nhớ hắn, hắn đột nhiên cảm thấy loại lời dặn dò lại này, chỉ tỏ ra bản thân nhỏ nhen, biểu hiện kiểu bản thân không có tự tin.
Hắn không muốn dặn dò nữa.
Hai người ở chung, quý ở hiểu biết tin tưởng lẫn nhau.
Nếu hắn coi nhẹ đối đãi, vẫn không có được sự thật lòng của cô như cũ, như vậy, có dặn dò nhiều hơn, cũng chỉ là phí công mà thôi.
*
Thời gian luôn vội vã.
Sau bữa sáng, Mộ Nhung Trưng vội vàng rời đi, cũng không kịp đưa cô đến trường, chỉ hôn trộm trên môi cô một cái rồi đi luôn.
Lúc nhìn xe hắn rời đi, nội tâm của cô bất giác sinh ra vài phần buồn bã - Cắt không dứt, gỡ còn rối hơn, là nỗi buồn biệt ly, loại cảm xúc này cư nhiên triền miên chồng chất lên trong lòng.
Đây là tư vị cô chưa từng nếm qua.
Nhưng rất nhanh, cô liền xua tan đi chút buồn này, đổi lại một loại tâm tình, trước sau như một đi tới trường.
Tình yêu chỉ là một phần của cuộc đời, tuyệt đối không thể vì thế mà choáng váng đầu óc.
Một buổi sáng vội vàng hấp tấp, thời gian bất giác chớp mắt mà trôi qua.
Vì là thứ bảy, buổi chiều được nghỉ, Úy Ương không lập tức về nhà mà đi ngân hàng một chuyến.
Ở A quốc, 16 tuổi đã là người trưởng thành, có thể lập thẻ ngân hàng riêng, cô trước đi mở tài khoản tiết kiệm, nhanh chóng chuyển số tiền trong chi phiếu vào thẻ - Nhân viên lúc nhìn tấm chi phiếu, ngây người một chút.

Cũng khó trách bọn họ kinh ngạc, dù gì cô vẫn là học sinh, muốn chuyển nhiều tiền vào tài khoản như thế, tuyệt đối là không thể tưởng tượng được.
Đúng thế, cô không đưa tiền cho mẹ giữ, thói quen từ mười mấy năm của kiếp trước đã thành tự nhiên, cô thích tự giữ tiền dưới tên của mình, như thế mới có cảm giác an toàn - Tiền tuy không phải là vạn năng, nhưng không có tiền là cái gì cũng không thể, một người muốn sống tự tại, thì phải có tiền: Độc lập kinh tế, nhân cách mới có thể độc lập; Không độc lập kinh tế, người sống liền không có tự tin.
Cô trước giờ không hám giàu, nhưng cô thích tiền đem đến sự độc lập cho người.
Giữ tiền xong, cô vui rạo rực lấy chút tiền, đi đến quán bán thịt quay nổi tiếng nhất mua nửa con, đạp xe về nhà, kết quả mẹ không có nhà, đi làm việc rồi, bà ở thư viện làm nhân viên quản lý, có lúc đi làm sớm, có lúc đi làm muộn, mấy hôm nay bà đều có việc, ban ngày đều ở thư viện.
Một buổi chiều, cô bận rộn đọc sách, làm bài tập, thời gian rảnh còn luyện súng, đến tận tối mịt, cô mới lại vội vã đạp xe ra ngoài, tới đường bán đồ cũ, từ xa đã nhìn thấy Diêu Giang Nam ngồi bên cạnh hồ trước quán hoành thánh, trên tay cầm một quyển sách đang đọc.
Cô lặng lẽ dừng xe xong, rón ra rón rén chạy tới, cười đập lên mặt bàn một cái: "Hi, sao anh đến sớm thế?"
Diêu Giang Nam hoảng sợ, sau khi nhìn thấy cô, cười tươi rói, sắc mặt vẫn nhợt nhạt: "Vừa tới một lúc.. Ta rất thích bên này, ngồi đây, trong tĩnh có động, rất tốt.."
Úy Ương ngồi xuống, nhìn phía đường, giờ là cuối chợ rồi, không có buôn bán gì, bất quá, nhìn người khác đi tới đi lui, vội vàng hấp tấp, cũng có cái vui riêng. Nhưng hôm nay cô không có hứng thú trải nghiệm cuộc sống, cô quan tâm là thuốc của hắn.
"Ài, Giang Nam, thuốc của anh lấy tới chưa?"
"Lấy tới rồi."
Diêu Giang Nam từ trong cái túi mang theo bên người lấy ra một cái bình nhỏ, đổ thuốc ở bên trong ra, bày trên bàn, "Mấy cái này chính là thuốc anh uống. Tất cả có bốn loại, mười viên.. Đây là tên thuốc, anh đều chép ra rồi, bất quá có một loại thuốc là nhập khẩu, anh không hiểu tiếng anh, em xem được không?"
Ngoài ra hắn đưa ra một tờ giấy, bên trên chép tên thuốc, từng cái từng cái giới thiệu với cô tên loại thuốc tên là gì.
Úy Ương đối với thuốc rất quen thuộc, dù hắn không chép tên thuốc đưa tới, trên vỏ mấy loại thuốc này phần lớn đều có in chữ, vừa nhìn chữ kia, cô liền biết đó là cái gì, có thể trị bệnh gì.
Cô cẩn thận xem, sau lưng một trận lạnh toát, trong đơn thuốc bất cứ loại thuốc nào đều có lợi với bệnh của hắn, nhưng nếu cùng uống, tuy có hiệu quả trị liệu, đồng thời cũng đồng nghĩa với tự sát từ từ.
"Viên thuốc này, anh uống thường xuyên sao?"
Úy Ương chỉ viên thuốc tròn màu đen, hỏi đến nghiêm túc.
"Không thường xuyên, đại khái là ba ngày uống một lần. Có lúc anh choáng đầu hoa mắt muốn nôn, uống nó xong, liền tốt lên rất nhiều, rất có tác dụng.. Sao thế?" Hắn cũng là một đứa trẻ thông minh, sớm nhìn ra biểu tình cô có điều bất thường, vội hỏi: "Thuốc này có vấn đề sao?"
"Thuốc này uống sẽ nghiện, mà tác dụng phụ vô cùng lớn, rất tổn hại sức khỏe.. Theo lý mà nói, mấy loại thuốc này là không thể uống cùng nhau, sẽ tương khắc, trong đó có loại, sau khi uống, cùng với loại thuốc khác cùng nhau xung đột tương đương với độc mãn tính.. Sẽ khiến cơ thể vốn có của anh hủy hoại."
Cô cũng có chút nhịn không được nhìn biểu tình của hắn.
Làm một bác sĩ có trách nhiệm với bệnh nhân, căn bản không thể kê thuốc như thế, xuất hiện một kết quả như thế, chỉ có một cách giải thích duy nhất là, có người muốn mượn thuốc mưu sát - Người nhà cùng bác sĩ cấu kết mới có khả năng phát sinh loại chuyện này.
"Cơ thể của anh, rốt cuộc là tình huống như thế nào?"
Hắn sửng sốt một hồi lâu, mới khẽ hỏi một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.