Toi rồi!
Mấy lời này sao đã truyền tới tai hắn rồi?
Mấy tên phỉ tặc kia cũng quá bát quái đi, lại còn khua môi múa mép nữa?
Tâm tư Úy Ương xoay chuyển, nỗ lực nói giảm nói tránh, "Ách, nếu em không nói như thế, hắn sẽ hành hạ em đến chết. Tên đó xấu xa chuyện gì cũng có thể làm ra được, trong tình cảnh như thế, em đương nhiên phải hùa theo cái tâm lý biếи ŧɦái đó chứ, cái này gọi là mưu cầu tự vệ.. Sao em có thể gϊếŧ anh được, anh đừng nghĩ lung tung, hoàn toàn không có chuyện đó đâu.."
Mộ Nhung Trưng nhìn chằm chằm cô, sao có thể không nhìn ra cô đang lẩn tránh, hơi tựa tiếu phi tiếu.
"Anh.. cười cái gì?"
Úy Ương thề, đây là nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy nhất mà cô từng gặp, thà rằng không cười còn hơn ấy..
"Em không trả lời đúng trọng tâm."
"..."
"Trọng điểm của anh ở đây là, em nắm được cái bí mật gì của anh thế?"
"Không có đâu!"
Cô bắt đầu quỵt nợ.
Không đúng, đây không phải là quỵt nợ, là cầu thị thực sự.
Sao cô có thể tóm được bí mật của hắn chứ.
"Đúng không?"
Hắn lành lạnh cười.
"Đúng mà!"
"Được, vậy em nói cho anh nghe xem, sao em biết được là anh triệt phá hang ổ của bọn chế thuốc phiện Lạng Sơn?"
Ai zô ây, quả nhiên lại bị hắn vòng đến cái đề tài mẫn cảm này rồi.
Đúng vậy, cô sao biết được chứ?
Tuy rằng tất cả người Nam Giang đều biết hang ổ chế thuốc phiện bị tiêu diệt rồi, nhưng người dân bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068334/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.