Chương trước
Chương sau
Cái gì gọi là vui quá hóa buồn?
Úy Ương nếm thử rồi, trong hội lửa trại, cô chơi rất cao hứng, chơi tới điên cuồng với Bé Ngoan, Bé Ngoan cư nhiên chảy máu mũi---------Lúc máu chảy tới tay cô, lại nóng như dung nhan.
Lúc Bé Ngoan ngã xuống đất, Tư Tiểu Bắc giành lấy cô bé đầu tiên.
Úy Ương cũng muốn nhìn xem tình huống gì, kinh hô nhào lên trước.
Lửa trại chiếu sáng máu trên tay cô, Tư Tiểu Bắc nhìn thấy rồi, sắc mặt thình lình biến đổi, thực không hợp lý mà duỗi tay qua, dùng quần áo của Bé Ngoan lau vết mau kia, thậm chí đặt Bé Ngoan xuống, không hiểu cái gì kéo cô đến bờ biển, dùng nước biển rửa tay cô, còn kỳ quái mà nói một câu: "Thực xin lỗi."
Mộ Nhung Trưng thấy thế vọt tới, kéo cô qua, quát: "Cậu làm gì?"
Nhưng Tư Tiểu Bắc cái gì cũng không nói, ánh mắt liếc thật sâu, ôm Bé Ngoan dưới đất lên, chạy như bay rời đi.
Mà cô thì sao, đẩy Mộ Nhung Trưng ra đuổi theo mấy bước, dưới chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm, thế nhưng nhìn thấy chính mình ngã trên mặt đất; Mộ Nhung Trưng bước nhanh tới, ôm lấy cô, vội gọi: "Úy Ương, Úy Ương.."
Cô hoảng sợ phát hiện bản thân cư nhiên bay bên ngoài cơ thể nhìn bọn họ, hơn nữa, cô không nhìn thấy bản thân tồn tại, lại có thể nhìn thấy Mộ Nhung Trưng dường như hướng cơ thể kia ấn huyệt nhân trung, một trận đau đớn đánh úp tới, cái cơ thể mất đi ý thức kia giống như một cái động, hút toàn bộ cô vào.
Chuyển trong giây lát, cô mất đi ý thức.
Sau đó, cô luôn hôn mê sâu, cảm giác có người gọi cô, lại sao cũng không tỉnh lại được, toàn thân bỏng cháy tựa muốn đem linh hồn cô tróc đi.
Sau đó, cảm giác bỏng cháy biến mất, cô mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, cô quay về kiếp trước.
Cô sau khi chết đi, mặc một chiếc váy xinh đẹp, bị người đặt trong quan tài, Mộ Nhung Trưng cùng cô tựa đầu ngủ cùng nhau, một thân quân trang, ở tuổi 36 khiến hắn uy vũ khí phách, chẳng sợ chết rồi, ngũ quan kia vẫn không giận mà uy.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn quỳ trước linh mục, gương mặt kia hình như có chút quen mắt, lại không nhớ gặp ở đâu, bên cạnh người đàn ông dựa một cô bé, hai người đều mặc áo tang..
Cô đi qua nhìn, cuối cùng nhìn rõ tướng mạo cô bé đó, cư nhiên là.. là Bé Ngoan?
Đây là xảy ra chuyện gì?
Cuộc sống trong kiếp trước sao có thể có Bé Ngoan?
Đã có Bé Ngoan, vậy Tư Tiểu Bắc đâu?
Người đàn ông anh tuấn kia lại là ai?
Bọn họ với cô đến tột cùng có quan hệ gì?
Sau đó, ý thức mơ hồ, cả người giống như bị đốt vậy, những hình ảnh từng xuất hiện trong ký ức kia, liền giống ảnh vậy, bị một đám lửa đốt cháy đi, một chút cũng không lưu lại.
Tỉnh lại đã là buổi tối hai ngày sau, trên người đổ mồ hôi như mưa, cả người mềm yếu vô lực, hai tay căn bản không nhấc lên được, Úy Ương có chút ngốc, không biết xảy ra chuyện gì, cái duy nhất nhớ là bản thân hôn mê ở trên bãi cát.
"Em lại sốt rồi!" Mộ Nhung Trưng trông bên cạnh, đỡ cô dậy, đút nước cho cô, nói: "Thân thể nhỏ này có phải cũng quá vô dụng rồi không? Sau khi quay về nhất định luyện tập, sốt ba ngày hai đêm, như vậy sao được?"
Tuy rằng ngữ khí rất không tốt, nhưng hắn hầu hạ thực cẩn thận, đút nước cho cô, để cô tắm nước nóng, cho người hầm cháo thanh đạm cho cô, tự mình đưa đến đầu giường, từng ngụm từng ngụm đút cho cô..

Mộ Nhung Trưng biết chăm sóc người như vậy, cuộc đời lần đầu tiên nhìn thấy.
Úy Ương nhìn hắn vì bản thân bận trước bận sau, nếu nói không cảm động, khẳng định là giả.
Cuộn trên giường, cô cảm giác rõ ràng trái tim lạnh lùng cứng nhắc trong thân thể, đang từng bước từng bước hướng tới vực sâu khôn lường đắm chìm, cô muốn ngăn chặn, nhưng trước mắt không có một chút lực cản nào.
Xong rồi!
Người đàn ông này đang đập nát tuyến tâm lý phòng vệ của cô, nhắm thẳng lòng cô xông vào.
Ôn nhu của hắn là vũ khí sắc bén cô không cách nào chống đỡ.
"Mộ Nhung Trưng.."
Trong lúc mơ hồ, cô thấp thấp gọi, anh không cần tốt với em thế, không cần.
"Um." Mộ Nhung Trưng canh giữ bên cạnh đọc sách, nghe thấy gọi, duỗi tay vuốt vuốt đầu cô, "Đứa trẻ sinh bệnh, hẳn là nghỉ ngơi thật tốt."
Đến bàn tay hắn cũng trở nên vô cùng ôn nhu.
Cô nửa khép nửa hở, lại không đem lời kia nhả ra, nghĩ nghĩ, nhắc tới một chuyện khác: "Đất đấu giá sao rồi?"
"Lấy được rồi."
"1500 vạn Đô la?"
"Đúng!"
"Vậy miếng đất số 11 hắn lấy được không?"
"Sao em biết hắn muốn lấy miếng đất 11?"
Hắn híp mắt thấp giọng hỏi.
"Em bảo hắn lấy."
"Vì sao?"
"Có thể kiếm tiền."
"Vì sao giúp hắn kiếm tiền? Mà không phải kiếm tiền cho anh?"
Không hiểu sao, hắn có chút ghen.
Phải biết miếng đất kia, Sở Kiêu Dao nhẹ nhàng liền kiếm được 100 vạn đô la.
Cái này tuyệt đối là một con số kinh người.
Kết quả, nha đầu này đem cơ hội kiếm tiền tặng cho người đàn ông khác.
Úy Ương lại cười, mở mắt, nói: "Anh không phải là ghen chứ.."

Mộ Nhung Trưng: "..."
Ghen?
Đó là ý gì thế?
Hắn vẻ mặt xem thường.
Cô than nhẹ, lại nhắm mắt: "Bỏ đi, phỏng chừng anh cũng không hiểu."
Người đàn ông này không hiểu thích, tự nhiên cũng sẽ không hiểu ghen thế nào. "
" Em còn chưa nói vì sao? "
Cô lại cười cười, lẩm bẩm nói:" Em phỏng chừng anh chỉ chuẩn bị 500 vạn đi! Lại thêm 200 vạn, anh nhất thời không gom đủ tiền. Không bằng thuận nước đẩy thuyền. Dù sao cái này vốn dĩ là tiền hắn nên kiếm? Chúng ta không thể quá tham. Đã phân của hắn không ít tiền rồi. "
"... "
Mộ Nhung Trưng trong lòng ngạc nhiên.
Thứ nhất, cô cư nhiên biết hắn chỉ chuẩn bị 500 vạn; Thứ hai, cô cư nhiên nói đó vốn là tiền hắn nên kiếm; Thứ ba, cái gì gọi là chúng ta đã phân của hắn không ít tiền?
Úy Ương cũng không nói thêm gì, rất không phụ trách mà ngủ.
Kỳ thật ý cô nói như vậy là, kiếp trước, miếng đất số 11 này vốn dĩ chính là hắn muốn mua, sau việc này hắn bởi vì kiếm được không ít tiền, toàn bộ là chuyện của bản thân hắn, mà cô chỉ là mượn hoa dâng phật mà thôi.
Về cái này, sở dĩ cô nhớ rõ ràng như vậy, hoàn toàn quy về công hắn nhốt cô nuôi dưỡng ở kiếp trước, lúc đó, xem sách, đọc báo, xem tivi, các loại tin tức, trở thành phương thức giải quyết tịch mịch duy nhất, trí nhớ siêu cường khiến cô nhớ kỹ trên tivi, báo chí, gương mặt ưu nhã mà mê người của Sở Kiêu Dao.
Khi đó, cô từng nghĩ, nếu bản thân có thể giống hắn có tiền, có thế như thế, vậy liền có thể trốn thoát ma chưởng của Mộ Nhung Trưng rồi.
Lúc đó, tin tức của Sở Kiêu Dao, cô mỗi ngày đều phải xem, giống ma chướng vậy-----Đây có thể là bởi vì lúc đó, cô sống quá tuyệt vọng, cho nên, vô cùng khát vọng có một người đàn ông thần kỳ từ trên trời giáng xuống, giải cứu cuộc đời vô vọng của cô. Vì thế Sở Kiêu Dao trở thành một ánh sáng trong thế giới đen tối của cô.
Sau đó, lúc cô xuất ngoại, làm nghiên cứu y học, trở thành cây trụ cột tinh thần của cô, hình tượng Sở Kiêu Dao liền phai nhạt đi.
Đến tận lần được gặp người này, cô mới nghĩ tới, hóa ra cô từng mơ tưởng bạch mã hoàng tử, cư nhiên là loại hình tượng như thế.
Bất quá, cô của hiện tại, sau khi gặp được người này, loại tâm thái kia đã không còn như lúc đầu, trừ kính phục sùng bái hắn là đại kim chủ ra, hình như cũng không có cách nghĩ đặc biệt khác!
" Úy Ương, Úy Ương.."
Hắn gọi mấy tiếng.
Cô đã ngủ sâu rồi.
Ài!
Cô gái thần kỳ này a!
Em rốt cuộc là có năng lực gì, thế nhưng biết được nhiều chuyện không nên biết như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.