Chương trước
Chương sau
"..."
Úy Ương không nói được gì.
Thật là việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều!
Đầu tiên là chết đi rồi sống lại, quay về lúc 16 tuổi, sau đó nhảy ra một tiểu nha đầu nhận mẹ-----Nếu hiện giờ cô là thân thể của ba mươi tuổi, nhận một cô bé làm con gái cũng không phải không có khả năng, nhưng, hiện tại cô mới có mười sáu tuổi mà..
"Như vậy à.. Được thôi.. Vậy chúng ta một lời đã định. Trước mặt người khác gọi chị, sau gọi mẹ nhỏ.."
Đáng thương yếu ớt, lại không có cha mẹ, cô làm sao để cô bé thương tâm rơi lệ, ước chừng cũng chỉ là một cách xưng hô, chẳng có việc gì to tát cả.
Vẻ mặt cẩn thận rè rặt kia, gương mặt nhỏ cố muốn lấy lòng, tức khắc rực rỡ xán lạn, "Con biết ngay mẹ nhỏ là tốt nhất mà.."
Rang rộng cánh tay, đứa trẻ này liền nhào vào cô.
Úy Ương nhìn khẽ cười, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé.
"Bây giờ vui rồi chứ?"
"Um, Vui lắm ạ.."
Gương mặt nhỏ ngẩng lên lại xinh đẹp rồi.
"Ồ, đúng rồi, còn có một chuyện nữa, cha nhỏ không cho con ở nhà của hai người.. Mẹ nhỏ, mẹ nói chuyện này nên làm thế nào đây?"
Nói xong, gương mặt nhỏ kia lại buồn rầu.
Giả vờ đáng thương, đó là việc cô bé thành thạo nhất.
"Um, việc này, ta đi nói với cha nhỏ con, Bé Ngoan đợi tin tốt của mẹ có được không?"
Mộ Nhung Trưng sẽ từ chối, cô một chút cũng không ngạc nhiên, tên gia hỏa đó là người cẩn thận, tự nhiên sẽ không giữ người lạ bên người-----Nếu thật sự giữ hai anh em này trong nhà, cứ giống như cho bọn họ biết quan hệ của cô với Mộ Nhung Trưng, um, việc này, đến lúc đó nhất định phải ước định tốt với hắn: Không thể để lộ bí mật.
"Được.."
Bé Ngoan ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy con ngoan ngoãn ở đây chơi với anh Tiểu Tư, ta đi thương lượng với cha nhỏ?"
"Vâng. Tạm biệt mẹ nhỏ!"
Bé Ngoan vẫy vẫy tay.
"Tạm biệt!"
Úy Ương đi rồi.
Phó quan Trương đi theo, lúc sắp đi, ánh mắt thâm sâu liếc bọn họ một cái, đáy mắt có phòng bị.
Tư Tiểu Bắc nhìn thấy rõ ràng, lại chỉ nhàn nhạn cười.
Bé Ngoan si ngốc nhìn, dựa đầu vào người hắn, đợi bọn họ đi xa rồi khẽ thở dài: "Mẹ thật là dễ nói chuyện, cha quá đáng ghét!"
"Quá đáng ghét? Anh thấy là thích mà không được thì có! Anh cũng muốn nảy sinh ghen ghét rồi đây."
Tư Tiểu Bắc nói đùa, chọc cô bé.
Bé Ngoan cười hì hì, quay đầu ôm người đàn ông lớn này nói: "Đó là cha em, em đương nhiên thích, đây gọi là máu mủ tình thâm."
"Được được được, em thích là được.."
Tư Tiểu Bắc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé.

Cả đời này của hắn, nguyện tận lực tất cả, có được lúm đồng tiền như hoa như lúc này, một ngày ít đi một ngày, hắn tất nhiên là quý trọng gấp đôi.
*
Úy Ương vừa tới gần, đang cân nhắc nói chuyện này với Mộ Nhung Trưng như thế nào.
Vốn dĩ người đàn ông đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, vài bước vượt tới, kéo cô đi, nhàn nhạt nói một câu: "Về phòng."
Đi cực nhanh.
Nhanh tới mức giống như có người ở phía sau đuổi theo bọn họ vậy.
"Ài, anh đợi một chút, em có chuyện nói với anh.."
"Cách xa hai anh em kia một chút."
Hắn không đợi cô nói xong, liền ném xuống một câu như thế.
"Vì sao thế? Bọn họ nào có đắc tội anh chứ?"
Úy Ương cùng hắn tranh luận.
"Ngoan ngoãn nghe lời anh mới phải."
Cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe lời?
"Ài, anh có thể đừng ngang ngược vô lý như vậy không?"
"Rốt cuộc là anh ngang ngược vô lý, hay là bọn họ thật sự có vấn đề, đợi Tô Triết quay về liền có thể biết!"
"Anh thật sự đi điều tra bọn họ rồi?"
"Đúng."
"Này, đi chậm chút.. Em theo không kịp.."
Hắn cuối cùng bước chậm lại, lại dặn dò một câu:
"Tóm lại, sau này không được đi quá gần bọn họ. Đây là tốt cho em. Anh thấy tên Tiểu Tư kia, ánh mắt nhìn em không thích hợp.."
"..."
Người này lại ngang ngược không nói lý rồi.
Úy Ương bị kéo quay về phòng tổng thống.
Phó quan Trương đi theo sát phía sau.
Còn về Lục Kinh Niên, tuy rằng rất muốn đi theo làm bóng đèn, căn cứ vào người nào đó tâm tình đang không thoải mái, nghĩ nghĩ, vẫn là chạy tới tìm cô nhóc chơi, đôi mắt của đứa trẻ kia thật sự quá giống Mộ Nhung Trưng, cực kỳ giống con gái riêng.
Một đoàn người vừa mới vào phòng tổng thống, trong phòng liền truyền tới tiếng điện thoại kêu.
Phó quan Trương vội vàng đi nhận, "Alo, Vị nào? Đợi chút.." Hắn nhìn về phía Mộ Nhung Trưng đang muốn ngồi xuống sofa: "Tứ thiếu, là A Tô, hắn bảo để anh nghe điện thoại."
Hắn đi tới: "Alo, ta là Mộ Nhung Trưng.. Anh nói.."
Úy Ương bên cạnh nhìn.
Không lâu sau, hắn cúp điện thoại, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt thâm sâu khó đoán.
"A Tô đã nói gì thế?"
Cô tò mò.
Đây là tra ra cái gì rồi?

"Tên Tư Tiểu Bắc kia đích thực có vấn đề."
Hắn trước tiên nói một cái kết luận như thế.
"Vấn đề gì?"
Cô nhẫn nại hỏi.
Mộ Nhung Trưng ngồi xuống nói, "A Tô sáng hôm nay bay tới thành phố Giang, sau đó đi huyện Giang, tìm được Tư gia, căn cứ như dệt vải Vương Tư Thắng đã nói, Tư Tiểu Bắc này lúc năm tuổi treo danh nghĩa của hắn, là Tư gia lão thái thái cho làm vậy, nhưng những năm sau đó, hắn chưa từng gặp lại Tư Tiểu Bắc."
Lại có loại chuyện này?
Úy Ương kinh ngạc, "Một đứa trẻ năm tuổi, không có người lớn nuôi dưỡng, vậy hắn sau này là lớn lên như thế nào?"
Việc này đích thực kỳ quái.
"Tư Thắng nói, Tư Tiểu Bắc luôn có Tư lão thái gia nuôi dưỡng. Mà Tư lão Thái gia lại không ở huyện Giang, cho nên, đứa trẻ này mấy năm sau, sống ở đâu, học ở đâu, trong nhà còn có ai, hắn không hề hay biết, cũng chưa từng hỏi qua.."
"..."
"Nhưng không lâu trước đây, Tư Tiểu Bắc tự mình đi huyện Giang một chuyến, đem một cô bé tên Tư Tiểu Hy trên danh nghĩa lấy họ hắn."
"..."
"Tư Thắng còn nói, mấy năm nay, hắn chưa từng tiêu một phân tiền nào trên người đứa trẻ này, nhưng tên Tư Tiểu Bắc này lại có rất nhiều tiền, không những có tiền, còn có xe có người hầu.. Hơn nữa, mấy người hầu kia thân thủ từng người đều lợi hại.."
Tóm lại, càng nói càng huyền ảo.
Úy Ương không khỏi cứng lưỡi, sau lưng từng trận lạnh cả người, sau một lúc lâu mới nói: "Hẳn là tiền của Tư gia lão thái gia đi.."
Đây là một phương thức tư duy quen thuộc, một đứa trẻ mười bốn tuổi, có thể làm gì, hắn được hưởng hết thảy tất nhiên là từ tổ ấm.
"Vấn đề là Tư lão thái gia không hề có tiền."
"..."
Cái này quá quỷ dị rồi.
Nói đến đây, Mộ Nhung Trưng nhìn phía Úy Ương: "Nghe thấy không, trước khi đem lai lịch người này điều tra rõ ràng, sau này tận lực không được qua lại với bọn họ. Hai người này có điều cổ quái, em lại còn muốn lưu giữ người trong nhà. Không cho. Không có nửa đường thương lượng. Nhớ rõ hay chưa."
Phần chuyên chế độc tài này, quả nhiên ngấm sâu trong xương cốt hắn, tùy lúc đều có thể phát ra khiến hắn giảm điểm.
Nghe xong, Úy Ương nhịn không được trợn mắt một cái: "Tứ thiếu, mỗi người đều có chuyện riêng của mình, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng em với bọn họ làm bạn bè.."
Mộ Nhung Trưng thấy cô cố chấp như vậy, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, kéo cô qua, lại muốn gõ trán cô, nhưng bị trừng mắt mà rụt tay về, tức giận mà kêu lên: "Em rốt cuộc là ngây thơ, hay là đần độn?"
"Em như thế nào đần độn rồi?"
Cô cảm thấy rất vô tội.
"Bọn họ tiếp cận em có động cơ, em không nhìn ra sao?"
Đúng không?
Đúng không?
Thực ra cô mơ màng cũng có chút cảm giác, nhưng cô vui vẻ giả ngốc, càng không muốn duy trì khoảng cách với bọn họ:
"Em thật không nhìn ra. Một cô nhóc mắc phải bệnh nan y, một anh trai tốt yêu thương em gái, xin hỏi, trên người em có cái gì để bọn họ mưu đồ. Ồ, đúng rồi, quên không nói, bệnh của cô bé kia, em không chữa được, không sống qua được mùa đông năm nay, xin hỏi, Tứ gia anh minh thần vũ của chúng ta, bọn họ có thể mưu đồ được lợi ích gì trên người em
?"
Cô giơ tay hỏi, biểu tình hỏi đến kịch liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.