"Điều kiện gì?"
Cô lập tức cảnh giác, sợ hắn lại gây phiền phức.
"Sau này không được gọi Tứ thiếu nữa, cứ gọi anh Nhung Trưng."
Mộ Nhung Trưng đùa đầy nghiêm trang, mấy chữ cuối cố ý dừng một chút, khóe môi còn thoáng khẽ cong lên.
Úy Ương lại bị âm thanh phát ra này làm cho nổi đầy da gà, gượng cười: "Này.. Cái này quá xiêu vẹo rồi, vừa nãy em có chút quá mức, thương lượng một chút bỏ chữ anh đi được không?"
"Được." Hắn cũng không gây khó dễ, nhưng sau đó, lại bổ sung thêm một câu: "Bất quá, trong phòng ngẫu nhiên có thể gọi một hai lần, cũng là một loại tình thú, anh không phản đối.. Hơn nữa, rất thích.."
Khụ khụ khụ..
Người đàn ông này đang nghĩ cái gì không thích hợp thế?
Gương mặt đẹp không khỏi ửng hồng lên, bỗng nhiên nghĩ tới kiếp trước lúc ở trên giường, hắn hình như từng ép cô gọi hắn như vậy, người này à, trong chuyện này hình như có chút cổ quái.
"Biết rồi, biết rồi, bây giờ chúng ta đi đàm phán, tiếp theo cứ để em nói, các anh tận lực đừng xen miệng vào biết chưa?"
Hạ bớt mấy cái sắc thái mơ tưởng kia, cô đẩy hắn quay về.
"Được được được, đều theo em."
Mộ Nhung Trưng lười nhác đáp ứng, vừa đón gió biển, nhìn về biển cả trời xanh mây trắng, vừa nghĩ: Không biết cô có thể chơi thành cái dạng gì, trong lòng rất mong chờ-----Sống hai mươi hai tuổi đầu, hắn là lần đầu tiên dung túng cho một người phụ nữ như vậy..
Cảm giác này, trước nay chưa từng tốt như vậy.
*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068310/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.