Ngữ khí ôn hòa trước sau như một, nhưng phía sau sự ôn hòa đó ẩn hiện mũi nhọn sắc bén.
Trên người Mộ Nhung Trưng lộ ra khí thế người bình thường không dám nhìn gần, phàm là người giỏi nhìn sắc mặt người khác, đều có thể cảm nhận được sự cưỡng bức, đối với loại dò hỏi này, hơn hết là thẳng thắn khai báo thành khẩn, chứ không phải là tăng thêm chất vấn.
Nhưng nhìn tâm lý của Tư Tiểu Bắc chống lại áp chế lại rất cường đại.
"Chỉ là muốn hiểu rõ một chút. Hôm qua cậu nổ súng, cách thức bắn rất tinh tế chuẩn xác, lại cố tình không đả thương tính mạng người khác. Cậu hẳn nên hiểu, Nam Giang chúng tôi, trừ làm binh ra, người bình thường không có cơ hội sờ vào cán súng. Ta thấy cậu hình như là trong quân nhân, cho nên, liên quan đến thân phận của cậu, ta có chút hiếu kỳ."
Mộ Nhung Trưng dám cược, hắn khẳng định có lai lịch.
Tư Tiểu Bắc cười nhạt đáp: "Tôi đích thực không phải quân nhân, bởi vì tôi còn chưa tới tuổi tham gia nhập ngũ."
"Cậu chưa đủ 18?"
Úy Ương kinh ngạc.
"Đúng."
"Một chút cũng nhìn không ra đấy, cao như thế, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Phó quan Trương cũng hiếu kỳ chen vào một câu.
"Anh trai em là sinh tháng hai, vừa qua tuổi mười bốn chưa lâu. Anh ấy chính là chiều cao phát triển một chút, thật ra tuổi tác vẫn còn nhỏ!"
Bé Ngoan đáp một câu.
Úy Ương ngẩn người: Mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn cả cô, chiều cao cư nhiên 1m8, này thật là muốn nghịch thiên mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068298/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.