Cô la hét, cười đến hoa loạn cành rung, như thế nào cũng không dừng lại được.
Muốn trốn không được.
Muốn tránh không xong.
Tên đàn ông xấu xa ác ôn này chuẩn xác không có sai lầm chọc cô cười đến thở hổn hển.
Ài, rõ ràng là cô muốn chọc hắn cười, cuối cùng như thế nào lại là cô bị hắn chỉnh đến cười không khép được miệng vào?
Đợi lúc ngừng lại, cô phát hiện trên mặt Mộ Nhung Trưng toát ra một loại ôn tồn hiếm thấy, ánh mắt kia trở nên vô cùng nhu hòa, một tay nhẹ nhàng nghịch tóc cô, một tay khác ôm eo cô, mà hai tay cô để trước ngực, bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện tâm tình hắn rất tốt.
Hai người nhìn nhau như thế, tim của cô lại lần nữa nhảy loạn hai nhịp, có loại cảm giác bị điện giật.
"Đẹp."
Tiếng nói thanh lạnh, đem từ này nói ra đặc biệt êm tai..
"Cái gì?"
Cô ngẩn người.
"Lúc em cười đặc biệt đẹp, sau này cần cười nhiều hơn, không cần trước sợ sói sau sợ hổ."
Hắn đang khen cô.
Phịch phịch phịch.
Trái tim đập nhanh có điểm quỷ dị.
"Thế vì sao anh không cười? Anh cười lên cũng đẹp."
Hắn như thế, ánh mắt chuyên chú như vậy, khoảng cách gần như thế, cô cảm thấy tim của mình, bị hắn trêu chọc tới rồi.
Không đúng không đúng.
Cô chỉ là cười mất sức quá.
Tên nhãi này làm sao có thể động đến tim của cô được?
Hắn trầm mặc một lúc, nhéo cái mặt nhỏ của cô: "Không cho em đạt được, ta vẫn đang tức giận, mới không cần cười cho em xem.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068274/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.