Chương trước
Chương sau
"Không thể." Úy Văn trả lời thực dứt khoát.
Úy lão thái thái hận đến trực tiếp đánh vào ngực, trong lòng vẫn âm thầm nghĩ: Nhất định không thể để hắn yên ổn, nhất định không thể.
"Cha, bên trên thị trưởng không phải có quan lớn quân đội sao? Đến bọn họ cũng không rõ nội tình Mộ Nhung Trưng này sao?
Úy Hổ đối với người này hiếu kỳ vô cùng.
Tất cả mọi người đều nói doanh trưởng Mộ này được người ta gọi là Tứ thiếu, lai lịch nhất định lợi hại, chính là ở năm tỉnh Nam Giang, cũng không có quân đội người họ Mộ, cũng không có phú hào họ Mộ, cho nên, tên của hắn có thể không phải tên thật.
" Không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói hắn cùng công tử sư trưởng Hàn xưng huynh gọi đệ.
Úy Văn trong lòng cũng đang hiếu ký thân phận người này.
Nếu không phải cố kỵ địa vị hắn có khả năng không nhỏ, hắn là bất luận thế nào đều sẽ không đồng ý để Úy Ương theo qua đó, ngẫm lại nếu Úy Ương có thể gả cho Diêu gia, hắn có thể đem toàn bộ gia sản nhà Diêu gia thành của nhà Úy gia rồi, hiện tại hắn chính là sinh ra đắc tội với Diêu gia rồi.
"Hừ, ham nữ sắc, quân vô lại mà thôi, lễ vật tặng tới cửa hôm nay căn bản không đáng tiền, đưa sính lễ cũng không bằng một phần mười Diêu gia, tóm lại, việc làm ăn này, chúng ta lỗ to rồi."
Đặng Ngọc đối với Mộ Nhung Trưng này vô cùng phản cảm, "Ta thấy a, hắn đối với nha đầu Úy Ương kia, không có bao nhiêu thật lòng, bằng không như thế nào đem việc này làm yên lặng không một tiếng động? Các người chờ mà xem, đợi khi hắn cảm giác mới mẻ hết rồi, binh đội vừa xuất phát, Úy Ương nhất định bị trả về. Đang yên đang lành một hoàng hoa khuê nữ, như thế bị chơi đùa thành tàn hoa bại liễu, hại chúng ta tổn thất một số tiền lớn, cái tên họ Mộ này chính là sát tinh nhà họ Úy chúng ta.."
"Được rồi được rồi, ngươi nha, đừng nghĩ đến phần sính lễ nhà Diêu gia kia nữa.."
Vừa nghĩ đến một đống tiền sắp tới miệng lại bay mất, Úy Văn trong lòng cũng rất đau đớn, nhưng hiện tại bọn họ là đấu không lại hắn, chỉ có thể chờ đợi, cái đứa em ngu xuẩn này tình nguyện để con gái danh không chính ngôn không thuận mà đi theo, bọn họ có thể làm gì được?

"Di, kia không phải em Hai sao?"
Mấy người đang nói, Úy Hổ nhìn ra cửa, nhìn thấy em gái nhà mình khập khiễng đi vào, ngạc nhiên hỏi:
"Vừa nãy nó không phải cùng với Úy Ương trở về sao?"
"Ta.. Ta căn bản tưởng rằng nó về phòng rồi.."
Đặng Ngọc vội vàng đi ra, nhìn thấy con gái bảo bối của mình một thân nhếch nhác, nhất thời cả kinh hỏi: "Lan nhi, con.. Con như thế nào nhếch nhác thế?"
Một thân đầy bùn đất, đôi giày cao gót xinh đẹp trên chân kia cũng không còn đế sau, trên mặt toàn là bùn đất, Úy Lan vừa nhìn thấy cha mẹ, anh trai, òa lên khóc:
"Mẹ, cha, anh, đây đều tại Úy Ương nha đầu thối kia, nó ỷ vào bây giờ doanh trưởng Mộ mê luyến nó, khinh dễ ta, không những làm ta ở trước mặt doanh trưởng Mộ mất hết mặt mũi, lại còn không cho ta ngồi xe bọn họ trở về, thậm chí gọi người trong nhà đuổi ta ra ngoài.
" Lúc ta về bị chó đuổi, ngã một cái, lại bị một xe bùn bắn vào người, mọi người xem a, đế giày sau chẳng còn rồi, chân đi đến đau rồi.. Ta muốn gọi xe, nhưng trên đường không có xe..
"Mẹ, con hận nha đầu chết tiệt kia, con hận chết nó, con muốn nó không có kết cục tốt..
" Nó.. Nó cướp đi người con yêu thích nhất, con muốn cướp lại, con nhất định phải cướp về.."
Nén một bụng ủy khuất, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ở trước mặt cha mẹ anh trai thổ lộ ra hết, Úy Lan chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng Úy Lan với Mộ Nhung Trưng chàng chàng thiếp thiếp, hận không thể treo cổ tiểu tiện nhân đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.