Người vừa mới đi ra cửa, phía sau đã nghe được vị kia vứt ra hai chữ: “Đứng lại…”
Nói không sợ, kỳ thực là giả, lá gan Khương Vệ cho tới giờ đều là bỏ túi (ý chỉ vật nhỏ). Nghe thế, không những không đứng lại, ngược lại còn đi nhanh hai bước hầm hầm mở cửa. Không ngờ cánh cửa kia lại bị khoá, khoá cửa cũng không biết là văn vật thời đại nào đây, chất lượng kẻ trộm cũng chào thua, sao cũng không phá nổi.
Cảm giác được Lộ Mã Lực đang đi tới phía mình, cậu vội vàng xoay người lại, một bộ dạng miệng hùm gan sứa, lắc ngón tay nói: “Ngươi đừng tới đây, không thì ta cũng không khách khí với ngươi đâu!”
Chòm râu đẹp đẽ của Lộ Mã Lực bây giờ bị nhổ mất một túm, vẻ hỗn loạn kết hợp với ánh mắt hung ác tàn nhẫn, quả thực chính là phát rồ sau khi không đạt được như kế hoạch.
Khương Vệ tiện tay nhấc chân đèn bằng đồng bên cạnh lên dứ dứ hù doạ họ Lộ, ý tứ là nếu dám tiến tới nữa sẽ máu bắn xa năm bước.
Lộ Mã Lực rõ ràng không thèm giả bộ nữa, chỉ vào “hung khí” trong tay Khương Vệ, âm trầm ra lệnh: “Đưa nó cho ta!”
“Ta lúc trung.. trung học cũng từng gia nhập bang hội, ra tay cũng ác lắm đấy!”
Lộ Mã Lực nhìn hai cánh tay Khương Vệ, cau mày xoa xoa cái cằm còn đang đau đớn nói: “Chém giết được mấy người rồi hả?”
Khương Vệ nỗ lực bắt chước vẻ cao ngạo của Hàn Dục, nhếch miệng nói: “Giống… giống như ngươi bình thường đều thiếu tay gãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/60365/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.