Đang không biết làm sao, đột nhiên trông thấy vị cứu tinh này, Khương Vệ lập tức nghĩ ra cách, hướng về phía Hàn Dục vẫy tay: “Mi tới vừa đúng lúc, mi xem tổng giám đốc Lộ quá khách khí, không nên đền cho ta xe này!”
Nói xong liền trông mong nhìn về phía Hàn Dục, chờ y quyết định. Hàn Dục hướng về phía Lộ Mã Lực lễ phép chào hỏi xong, liền mỉm cười không nói nhìn sếp tổng của y.
Khương Vệ vốn trông cậy y có thể đưa ra biện pháp cho mình, nhưng sau khi ngốc ngốc theo trợ lý đặc biệt lúc trước nhìn nhau nửa ngày, mới đột nhiên tỉnh ngộ mình là ông chủ, sao lại trông cậy vào người ngoài trước, để cấp dưới quyết định cho mình chứ?
Vì vậy cà lăm nói: “Tổng giám đốc Lộ, ý tốt của anh tôi xin nhận. Nhưng lễ vật này quá quý giá, tôi thật sự không thể nhận được.”
Lộ Mã Lực cười nói: “Em đã không thích Lambor, anh đương nhiên không thể ép em nhận.” Nói xong, móc một tờ giấy vàng tinh xảo từ trong túi ra, “Đây là một quán bar anh mới khai trương ở Phụng thành, tối nay bắ đầu kinh doanh, hy vọng em tới cổ vũ!”
Nói xong bước vào xe thể thao nhả khói rời đi. Khương Vệ nhìn theo đến khi chiếc xe thể thao tuyệt trần kia đi khuất, mới lưu luyến thở dài một tiếng quay đầu lại, giờ mới phát hiện Hàn Dục vẫn đăm chiêu nhìn theo cậu.
“Xe rất đẹp nhỉ?” Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Khương Vệ lại nhất thời có loại cảm giác mình đã làm sai.
“Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/60363/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.