Khương Vệ ra sức đuổi theo sau, vẫn như cũ không buông không tha ở đó kêu. Hàn Dục nghe đến tâm phiền, quay mạnh người lại. Ông chủ nhỏ vừa vặn đập vào ngực mình.
Người tới thấp hơn một đoạn, Hàn Dục cúi đầu nhìn khuôn mặt và đôi mắt tròn xoe của Khương Vệ.
Vẻ mặt này rất khiến người ta chịu không nổi, gần đây chỉ cần nhìn Khương Vệ dùng vẻ mặt hồn nhiên nhìn mình, Hàn Dục liền cảm thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa.
Rõ ràng trước đây, dây dưa quấy rầy mình chính là vị đại gia này, nhưng hắn hết lần này tới lần khác còn làm ra vẻ ngây thơ không biết gì. Mình ngược lại giống như hỗn đản muốn tìm bất mãn, khi đêm khuya người vắng, giở thủ đoạn không biết xấu hổ.
Những người bán hàng kia đánh chết cũng không ngờ, đê tiện ham muốn đối phương, không phải ông chủ nhiều tiền khí khái bất phàm, ngược lại là cấp dưới được hắn bao dưỡng đi?
“Nếu không chúng ta đi ăn cơm đi?”
Hàn Dục “hừ” một tiếng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn có tiền đi ăn sao?”
Khương Vệ sờ sờ túi quần, tiếng tiền xu leng keng đã trả lời vấn đề này.
“Ta… ta còn có thẻ tín dụng…”
“Ta nhớ hôm qua vừa xoẹt hết rồi mà.”
Khương Vệ bị cấp dưới nói khiến cho có chút xấu hổ: “Vậy… ta gọi điện cho mẹ ta, bảo bà nạp thêm chút tiền…” Tiếng càng nói càng nhỏ, mình đã đi làm, lại vẫn trơ mặt mo ra đòi tiền người nhà như trước, chính bản thân mình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/1936134/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.