Cái này gọi là áo gấm về làng, tổng giám đốc Hàn vừa vào hội trường, lập tức có dăm ba người xúm qua chào hỏi Hàn Dục. Trong đó không thiếu các ông chủ từng rất ngưỡng mộ y.
Thành công của Hàn Dục nhìn từ khía cạnh năm xưa bọn họ đánh giá chính là tài trí hơn người. Vì vậy cả đám đều bày ra bộ dạng Bá Nhạc xúm vào tỏ vẻ thân thiết với Hàn Dục.
Khương Vệ kìm lòng không đặng cũng đi theo đám người về phía trước, nhưng đi được phân nửa lại dừng lại, dưới ánh mắt chòng chọc của mọi người nói cái gì đây? Những uất ức, oan uổng không thể nói rõ kia, chỉ thích hợp chọn một xó bí mật túm góc áo một người, trợn mắt cũng được, dẩu môi cũng tốt, quấn đến cuối cùng người kia đại khái sẽ hơi cong miệng, một bộ dạng đại xá thiên hạ đi?
Khương Vệ thích vẻ kiêu ngạo của Hàn Dục, đó là tự tin và ung dung mà cậu vốn không có.
Nhưng bây giờ vị này ung dung đến có phần quá đáng, xa cách giữa phú nhị đại nghèo túng và tân quý (người có thế lực lớn) trong giới kinh doanh há lại chỉ là rộn ràng nhốn nháo trước mặt nhiều người?
Lộ Dao kia nắm tay Hàn Dục, vô cùng chướng mắt, liền giống như miếng bánh nghẹn ở cổ cậu, làm thế nào cũng không nhổ ra được, Khương Vệ nghẹn đến khó chịu, sặc đến vành mắt đỏ au. Đúng lúc này, có người đưa tới một chén nước cứu mạng.
Khương Vệ vội vàng đón lấy uống một hơi, sau khi nuốt miếng bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/1936112/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.