Chương trước
Chương sau
Lúc này, Lâm Trùng có vẻ đã bị giày vò đến thảm, đầu tóc rối tung rối mù tựa như ổ gà, khuôn mặt bầm dập bị Sở Phong nắm giữa không trung. Hắn đang giãy dụa trong đau đớn nhưng căn bản không thể nào thoát khỏi được.

- Trùng nhi!

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Trùng thì Lâm Mạc Ly vô cùng tức giận, hắn chỉ vào Sở Phong hung tợn nói:

- Sở Phong, ngươi mau thả Trùng nhi ra nếu không ta nhất định sẽ đem ngươi ngũ mã phân thây!

- Ôi sợ quá, phủ chủ đại nhân à! Ngươi đang hù dọa ai đấy? Ta không thả hắn thì ngươi muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, vậy nếu ta đây thả hắn ra thì có phải là ngươi sẽ đem ta đi ngũ mã phân thây không hả? Con mẹ nó! Tiểu gia ta chưa từng thấy qua người nào ngu như ngươi, hạ lệnh tru diệt ta, ngay cả những người có quan hệ với ta mà ngươi cũng không buông tha, nhưng khi ta xuất hiện trước mặt ngươi thì ngươi lại thả ra loại đánh rắm thối hơn cả chó thế này! Chậc chậc.....

- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi hãy bớt nói nhảm đi, mau thả đại ca Tề Phong Dương của ta ra bằng không thì ta sẽ lập tức róc xương lóc thịt đứa con trai phế vật này của ngươi.

- Ngươi dám?

Trong lúc nói chuyện, Sở Phong rút từ bên hông ra một cây chủy thủ, chủy thủ này phát ra hàn quang lóng lánh cực kỳ sắc bén, là Sở Phong thuận tay cầm được trong phòng ngủ của Lâm Trùng. Dùng thứ này để hù dọa người so với Bách Biến Cung mà bất cứ lúc nào Sở Phong cũng có thể ngưng tụ ra thì quả thật có ích hơn nhiều.

Ngày thường Lâm Mạc Ly cực kỳ cưng chiều Lâm Trùng, hắn thấy hành động của Sở Phong thì sắc mặt trắng bệch, tức khắc gầm lên.

- Hừ, ta không dám sao? Ngươi hãy nhìn thật kỹ cho ta, nhìn xem tiểu gia có dám hay không?

Nhưng Sở Phong lại hừ một tiếng, sau đó cánh tay hắn bỗng nhiên hạ xuống, chỉ thấy chủy thủ trong tay hắn hóa thành một luồng ánh sáng lập tức đâm xuống bàn tay của Lâm Trùng.

- Aaaaaaaaaaaaa.........

Chủy thủ vừa đâm xuống, Lâm Trùng liền gào khóc thảm thiết, bởi vì bàn tay của hắn đã bị Sở Phong chém đứt ba ngón, khiến hắn đau đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, nước mắt và nước mũi đều chảy ra. Bởi vì bình thường hắn luôn là kẻ cao cao tại thượng, chưa từng chịu qua đau khổ như thế.

- Sở Phong, ta muốn làm thịt ngươi!

Một màn này khiến cho Lâm Mạc Ly tức giận không ít, gương mặt già nua tức giận đến tím bầm, ánh mắt như dao găm hận không thể đem Sở Phong ăn tươi nuốt sống.

- Ngươi nói cái gì? Ta đây không có nghe rõ!

Sở Phong lạnh lùng cười, sau đó lại đâm thêm một nhát, hai ngón tay còn lại của Lâm Trùng cũng bị chém đứt.

- Aaaaaaaaa...........

Lần này, Lâm Trùng càng kêu gào thảm thiết hơn, giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng khóc nức nở truyền về phía Lâm Mạc Ly:

- Phụ thân mau thả Tề Phong Dương đi, nếu không con trai người sẽ bị hắn chém chết!

- Thả người, mau thả Tề Phong Dương ra!!!

Mà Lâm Mạc Ly nhìn thấy dáng vẻ đau đớn thảm thiết của đứa con trai bảo bối thì càng đau lòng, hắn vội vàng hạ lệnh thả người.

- Không được, không thể thả!

Thấy vậy, Yến Dương Thiên lại vội vàng quát.

- Ở nơi này, ta chính là trời, ta nói thả là thả, mau chóng thả người ra cho ta!!!

Lâm Mạc Ly cũng nổi giận, đối với hắn mà nói, không có thứ gì có thể so sánh với đứa con trai bảo bối cả. Về phần những hộ vệ của Kỳ Lân Vương Phủ thì không dám nghịch ý của Lâm Mạc Ly, vội vàng cởi dây thừng, kéo Tề Phong Dương từ dưới lưỡi đao lên.

- Tất cả đều rời khỏi hình phạt đài xa một chút cho ta!

Sở Phong giận dữ hét lên.

Mà Lâm Mạc Ly rất sợ con trai mình bị thương lần nữa nên hắn cũng không dám sơ suất, vội càng truyền lệnh bảo tất cả mọi người rút khỏi hình phạt đài, bản thân hắn cũng rời khỏi hình phạt đài.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi hình phạt đài thì lúc này Sở Phong mới lôi Lâm Trùng đi về hướng hình phạt đài. Giờ khắc này, Sở Phong có thể cảm nhận được Tề Phong Dương có bao nhiêu suy yếu, có thể thấy mấy ngày nay huynh ấy cũng chịu không ít đài đọa, ít nhất lúc này Tề Phong Dương đã không cón chút chiến lực nào.

- Đại ca, đệ đã tới chậm!

Sở Phong đỡ Tề Phong Dương lên, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.

- A, ngươi tên tiểu tử thúi này, ta biết đệ sẽ đến mà! Bây giờ không phải lúc già mồm, nếu như đệ đã tới thì nhất định phải sống mang lão tử ra ngoài, bằng không thì dù lão tử có thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho đệ.

Tề Phong Dương rất yếu ớt thế nhưng hắn cũng rất vui vẻ, ít nhất điều này nói rõ trước đây hắn giúp đỡ Sở Phong không uổng công, Tề Phong Dương hắn cũng không có nhìn lầm người.

- Yên tâm, cho dù có thành quỷ thì cũng có đệ đệ này đi cùng huynh.

Sở Phong thản nhiên cười, sau đó ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, trước tiên quét mắt về phía mọi người một lượt, cuối cùng rơi trên người Yến Dương Thiên đang đứng giữa không trung, quát to:

- Tránh ra!

- Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!

Thấy vậy, Sở Phong cũng không lưu tình, hắn giơ tay lên bắt lấy cánh tay Lâm Trùng kéo về phía sau, "Rắc", lại đem cánh tay Lâm Trùng bẻ thành hình chữ "V".

- Aaaaaaaa, Yến Dương Thiên chết tiệt, mau cút ngay cho ta.

Lâm Trùng đau đến nhe răng nhếch miệng, lớn tiếng mắng.

- Yến Dương Thiên mau tránh ra cho ta, đây là mệnh lệnh!

Cùng lúc đó, Lâm Mạc Ly thương con càng thêm sốt ruột cũng hét lớn với Yến Dương Thiên.

Đối mặt với thái độ cương quyết của Lâm Mạc Ly, Yến Dương Thiên chau mày, trong lòng cảm thấy khó xử. Cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp không chỉ thu hồi uy áp phong tỏa còn ngoan ngoãn lui sang một bên.

Thấy vậy, Sở Phong dùng tay còn lại đỡ Tề Phong Dương, một tay nắm chặc Lâm Trùng, sau đó hào quang chớp động, "Vèo" một tiếng lao đi giống như một ngôi sao băng chạy như điên về phía chân trời, phương hướng hắn trốn chạy chính là Bách Thúc Khâu.

- Còn muốn chạy sao, không có dễ dàng như vậy đâu!

Cùng lúc đó, Lâm Mạc Ly cùng với Yến Dương Thiên dần như đồng thời động thân, lấy tốc độ còn nhanh hơn tốc độ Sở Phong đuổi theo sau.

- Trời ạ! Tên Sở Phong kia vậy mà lại dựa vào sức lực một mình hắn đi cứu Tề Phong

Dương!

- Tiểu tử này vô cùng can đảm, chỉ có điều tu vi của hắn như thế lại có thể ngự không mà đi, chẳng lẽ hắn chiếm được truyền thừa của Ngự Không Lão Nhân sao?

Sau khi ba người rời khỏi thì hình phạt đường vốn vô cùng yên lặng tức khắc đại loạn, tất cả mọi người đều bị một màn vừa rồi dọa đến sợ ngây người.

Một vị thiếu nhiên gần mười sáu tuổi như Sở Phong lại dám xông vào Kỳ Lân Vương Phủ, chỉ dựa vào sức một mình lại có thể cướp đi Tề Phong Dương trước mặt hai vị cao thủ Thiên Vũ Cảnh như phủ chủ Kỳ Lân Vương Phủ - Lâm Mạc Ly và tông chủ Lăng Vân Tông - Yến Dương Thiên. Đây quả thực là một huyền thoại.

Mặc dù Sở Phong dựa vào thủ đoạn đặc biệt mới làm được điều này nhưng chỉ riêng phần tài trí, dũng khí, thực lực này cũng đủ khiến cho mọi người kinh hãi, rất nhiều người không làm được như vậy.

Cho nên, lúc này phần lớn mọi người cũng không cảm thấy Sở Phong đại nghịch bất đạo, ngược lại rất nhiều người còn vô cùng khâm phục Sở Phong. Nhất là thế hệ trẻ thậm chí còn bài tỏ thái độ sùng bái Sở Phong, bởi vì hành động của Sở Phong, bọn họ chỉ có thể nhìn theo chứ không dám làm, thực tế bọn họ không thể nào làm được chuyện như vậy.

Mà ngay lúc mọi người đang biểu thị đủ loại khiếp sợ với Sở Phong thì Sở Phong lại đang liều mạng chạy về phía chân trời. Hắn vừa chạy như bay vừa quay đầu hét với Yến Dương Thiên đang đuổi càng lúc càng gần:

- Ngươi còn đuổi theo ta nữa, có tin ta sẽ giết Lâm Trùng không?

- Ngươi giết đi, trái lại ngươi không dám giết hắn!

Yến Dương Thiên không hề sợ hãi, ngược lại còn buông lời châm chọc.

- Lâm Mạc Ly, ngươi mau bảo hắn lui lại, nếu không ta sẽ làm thịt con trai của ngươi.

Sở Phong biết Yến Dương Thiên cũng không quan tâm đến sự sống chết của Lâm Trùng, vì vậy liền đưa ánh mắt về phía Lâm Mạc Ly đang ở sau lưng Yến Dương Thiên.

- Phủ chủ đại nhân, ngài đừng để tiểu tử này uy hiếp. Hôm nay nhất định không thể để cho tiểu tử này chạy thoát, bằng không thì về sau hậu hoạn vô cùng. Khi đó ngươi không phải chỉ mất một đứa con trai đơn giản như vậy mà sẽ là toàn tộc bị diệt!!

Thấy vậy, Yến Dương Thiên cũng vội vàng khuyên nhủ, trong lúc nói chuyện càng nhích gần về phía Sở Phong. Cùng lúc đó uy áp Thiên Vũ Cảnh kinh khủng kia đã lén bao phủ lấy Sở Phong.

Mà sau khi nghe được lời khuyên nhủ của Yến Dương Thiên thì Lâm Mạc Ly cũng trở nên do dự, tuy rằng nhi tử bảo bối của hắn rất quan trọng, thế nhưng nếu như bắt buột phải chọn giữa con hắn cùng với sự an toàn của toàn bộ Kỳ Lân Vương Phủ thì sự lựa chọn này kỳ thực cũng không khó.

Thấy Lâm Mạc Ly đã bị dao động, Yến Dương Thiên càng không buông tha. Sở Phong chau mày ý thức được việc lớn không ổn vì vậy ánh mắt hắn càng trở nên âm u, dần hiện ra một quyết định.

Hắn giơ cánh tay đang nắm lấy Lâm Trùng lên thật cao, sau đó từng tầng Huyền Lực liên tục khởi động trong lòng bàn tay hắn, hung tợn nói với Lâm Mạc Ly và Yến Dương Thiên:

- Đây là do các ngươi ép ta, hôm nay tốt nhất là các ngươi đừng để ta trốn thoát bằng không dù cho các ngươi có trốn đến chân trời góc biển thì ta cũng sẽ đem từng người bọn ngươi chém giết không tha.

Trong lúc nói chuyện, bàn tay Sở Phong thình lình nắm chặt, Huyền Lực kinh khủng lập tức xông vào cơ thể Lâm Trùng, cơ thể hắn càng ngày càng phồng to, sau cùng chỉ nghe một tiếng "Ầm" thật lớn, Lâm Trùng đã biến thành một bãi máu phiêu đãng chốn chân trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.