– Sở Phong, tiểu tử ngươi không có việc gì sao! Việc này thật sự quá tốt rồi.
Sau khi nhìn thấy Sở Phong thì đám người Lý Trường Thanh kích động không thôi, bước nhanh tới, bắt đầu nhìn từ đầu tới chân, tỉ mỉ quan sát Sở Phong, dường như rất sợ Sở Phong bị thương vậy.
– Hắc, ta đây thật sự không sao.
Sở Phong cười hắc hắc, sau đó thoáng nhìn qua các trưởng lão và đệ tử ở sau lưng, nói với Lý Trường Thanh:
– Tông chủ, đây chính là những mầm móng tốt mà người nói lúc trước? Không tệ.
– Đó là đương nhiên, ánh mắt của lão phu có bao giờ kém chứ. Chỉ có điều, lần này dường như tiểu tử ngươi chọc phải một cái phiền toái lớn rồi, chỉ sợ rằng mọi người chúng ta đều phải cùng ngươi đi trên một con đường, sống cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ.
Lý Trường Thanh cười cười vỗ vỗ vai Sở Phong, tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại không hề có ý tứ oán trách Sở Phong.
– Chỉ sợ rằng mọi người không có cơ hội sống cuộc sống lang bạc đầu đường xó chợ thôi!
Sở Phong cười hắc hắc nói.
– Sở Phong, trong hồ lô của tiểu tử ngươi đang bán thuốc gì?
Nghe Sở Phong nói thế, đám người Lý Trường Thanh đều sửng sờ.
– Các ngươi đi theo ta là được.
Sở Phong vừa mở miệng nói, dưới chân lập tức bước đi. Chỉ có điều hắn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía đám mầm móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-vu-than/2803399/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.