Đại ca, đều tại đệ, là đệ vô dụng, nếu không phải đệ tới chậm một bước thì ca ca sẽ không... Ôm Sở Cô Vũ trong ngực, nhìn đại ca mình bị bẻ gãy chân, đan điền bị đâm thủng thì khóe mắt Sở Phong chảy xuống hai hàng lệ nóng hổi, hắn biết rõ tu vi đối với Sở Vô Vũ quan trọng thế nào, hắn biết rõ Sở Cô Vũ bị phế bỏ tu vi sẽ đau lòng thế nào.
- Không việc gì, không cần lo lắng, đệ... mới là hy vọng của Sở gia ta.
Sắc mặt của Sở Cô Vũ trắng bệch, nhưng sau khi tươi cười nói ra những lời đó thì liền nhắm hai mắt lại, ngất đi.
- Đại ca, đại ca.
Sở Phong vô cùng khẩn trương, không ngừng lay Sở Cô Vũ, hắn thật sự sợ Sở Cô Vũ cứ ngủ như vậy không chịu tỉnh, hắn sợ người thân nhất của hắn sẽ cứ như vậy mà bỏ hắn đi mất.
- Sở Phong, đừng hoảng hốt, đừng quên ngươi là một Hôi Bào Giới Linh Sư.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Đản Đản vang lên.
- Đản Đản, có phương pháp gì có thể cứu đại ca của ta không? Ta không thể để cho huynh ấy biến thành phế vật được, tuyệt đối không thể.
Sở Phong khẩn trương hỏi, tuy rằng hắn là một Hôi Bào Giới Linh Sư thế nhưng bản lĩnh có hạn, cho nên hắn đem tất cả hy vọng của mình đặt hết lên người của Đản Đản.
- Chân gãy mà thôi, lấy bản lĩnh hiện tại của ngươi rất dễ dàng trị khỏi, nhưng ngược lại tu vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-vu-than/2803267/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.