"Ta... Ta..."
Trên bàn rượu, thầy trò hai người trò chuyện càng vui, từ trước đến nay Gia Cát Thanh Vân làm cho một loại cảm giác tàn khốc khó gần, nhưng đối với Sở Phong cũng là mở ra một đạo tâm tường, có thể thấy được ông là thật tâm không coi Sở Phong là người ngoài, mà là trở thành tâm phúc đệ tử của ông.
Sở Phong biết được, Gia Cát Thanh Vân khi còn trẻ gia cảnh cũng không tệ, bất quá bởi vì cha mẹ ông đắc tội với một đại nhân vật của Lăng Vân Tông, nên phải tuyển chon chạy trốn.
Thế nhưng chưa từng nghĩ, đang trên đường lẩn trốn, lại có người bán đứng bọn họ, người của đại tông môn truy sát đến, đem người nhà của ông giết sạch không chừa một ai, chỉ có Gia Cát Thanh Vân là trốn thoát được, mà trả giá lớn cho đợt chạy trốn này, đó là cha mẹ ông bị người vô tình chém chết.
Từ lúc đó, Gia Cát Thanh Vân rất ít tin tưởng người ngoài, có thể nói là ở sâu trong nội tâm ông, đối với ngoại nhân ông có một loại lạnh lùng, có một sự ngăn cách.
Thời gian tuổi còn trẻ cũng còn có thể nói, thế nhưng khi tuổi lớn, cũng muốn tìm một nơi để dựa vào, đem bản lĩnh của mình truyền thừa lại, Gia Cát Thanh Vân này cũng không ngoại lệ.
Vốn hắn đối với Lãnh Vô Tội cũng xem trọng, thế nhưng sau lại phát hiện, Lãnh Vô Tội quá mức ích kỷ, làm việc quá mức cực đoan, Lãnh Vô Tội không có bằng hữu, chỉ có công cụ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-vu-than/2803134/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.