"Ta... Ta..."
Đối mặt Gia Cát Thanh Vân chất vấn, Lưu Thừa Ân run rẫy, đầu lưỡi như đơ lại, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng đều nói không nên lời.
"Bá" đột nhiên, Gia Cát Thanh Vân đứng ở trên Sinh Tử Đài, đại thủ vung lên, chỉ nghe "Ba" một tiếng, Lưu Thừa Ân đang đứng cách xa vài trăm thước, liền bị đánh bay đi ra ngoài.
Khi rơi xuống đất, mắt mũi đầy máu, trên mặt xưng phù, đồng thời còn có một đạo chưởng ấn như máu, khắc thật sâu ở trên gương mặt.
"Gia Cát trưởng lảo tha mạng, Gia Cát trưởng lảo tha mạng, đều là tiểu nhân có mắt như mù, chẳng biết Sở Phong này là đệ tử của ngài, ta nếu là biết hắn là đệ tử của ngài, dù là tiểu nhân có gan lớn, tiểu nhân cũng không dám a!"
Bị cách không tát một cái, Lưu Thừa Ân vội vàng quỳ rạp xuống đất, cũng không để ý ánh mắt mọi người ra sao, không ngừng hướng Gia Cát Thanh Vân trên so đấu đài, dập đầu liên thanh, cả tiếng cầu xin tha thứ.
Đối với một màn này, cũng không có người nghĩ Lưu Thừa Ân mất mặt, trái lại nghĩ là hợp tình hợp lý, đối mặt Gia Cát Thanh Vân, ai dám bất tòng, ngay cả Chung Ly Nhất Hộ cũng không dám có điều phản bác, huống chi hắn chỉ là một người nội môn trưởng lảo.
"Các ngươi còn có ai, đối với Sở Phong có định kiến không?" Gia Cát Thanh Vân, đem ánh mắt băng lãnh quét về bốn phía, hàn mang bắn ra, lộ rỏ khí phách.
Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-vu-than/2803130/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.