Phụng Cơ lấy tấm chăn khoát lên người anh, Trịnh Vỹ Thần nhắm mắt kê đầu lên thành ghế, lúc ngủ có vẻ trong bộ dáng của anh có phần nghiêm túc hơn.
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà Phụng Cơ lại ngồi xuống bên cạnh nhìn gương mặt yêu nghiệt kia. Vẻ mặt tà mị lúc ngủ vẫn không hề giảm đi chút nào, khóe môi hơi giãn ra như cười như không, mái tóc không được vuốt keo nên vài lọn rũ xuống trán cực kỳ cuốn hút.
Nhìn anh, nhìn đến khóe môi cô nở một nụ cười nhẹ, cô có chút không ý thức muốn chạm vào gương mặt anh tuấn kia, Phụng Cơ muốn xem gương mặt đó được làm bằng chất liệu cao cấp gì?
Đối với Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần mãi là một vật thể phát ra ánh hào quang khiến người khác chói mắt. Thế giới của cô đầy mây đen xám xịt, không dám thử, không dám liều, không dám tin tưởng, không dám mềm lòng, không dám yếu đuối. Còn anh, thế giới của anh là gì? Sự bồng bột, sự tùy hứng, Trịnh Vỹ Thần thẳng thắng bộc lộ toàn bộ lớp ngụy trang của mình rồi khiến cô không ngừng từ hỏi: Anh là người thế nào?
Phụng Cơ là người rõ ràng, cô không thích mập mờ trong bất kỳ chuyện gì, vì vậy cô lấy hết can đảm để tự thừa nhận với chính mình rằng bức tường thành cô dày công xây dựng trong lòng bấy lâu nay đã vì một người mà sụp đổ, người đó ôn nhu dịu dàng, người đó có lúc rất tà mị cũng có lúc rất trẻ con. Nhưng đó chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183179/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.