Phụng Cơ mơ mơ hồ hồ đi theo Trịnh Vỹ Thần tới phòng ăn, não cô như vừa bị đình công một trận, không ý thức đuợc mà ngắm nhìn xung quanh.
“Mời ngài dùng bữa.”
Cho đến khi giọng nói của anh chàng đầu bếp điển trai đang đứng vang lên một cách nhẹ nhàng mới có thể ‘đánh thức’ Phụng Cơ, cô nhìn vô số thức ăn trên chiếc bàn lớn đến nỗi có thể chải chăn nằm ngủ rồi lại nhìn gương mặt thản nhiên như không của Trịnh Vỹ Thần.
Cô biết là mình không nên nhà quê đến mức ngạc nhiên trước kiến trúc khổng lồ nơi này, nhưng…đây là nhà nhỏ mà Trịnh Vỹ Thần nhắc tới sao? Khỉ thật, nhà cái gì, đây rõ ràng là dinh thự xa hoa bậc nhất.
Phụng Cơ vô thức dùng bữa sáng, đầu óc cô chỉ mãi quanh quẫn suy nghĩ…không lẽ anh chính là chủ nhân của ngôi nhà này? Nơi này không giống vừa mới xây dựng, hơn nữa lại lớn đến mức này, chẳng lẽ đây là tài sản của Trịnh gia? Không đúng, theo hiểu biết của cô về Trịnh gia và Trịnh Vỹ Thần thì thứ nhất, Trịnh Gia căn bản không thể có đủ khả năng sỡ hữu nơi này, hơn nữa Trịnh Thị đang rơi vào tình trạng rớt giá cổ phiếu, nếu nơi này thật sự thuộc sỡ hữu của Trịnh Thị, thì Trịnh Vỹ Khang chịu để yên sao? Chẳng chắn đã bị ngân hàng kéo đi từ lâu rồi. Thứ hai, theo tính của Trịnh Vỹ Thần, chắc chắn kể từ bây giờ anh sẽ không dính líu gì tới Trịnh Phần nữa.
Phụng Cơ chỉ mãi lo phân tích, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183136/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.