Phụng Cơ cùng Trịnh Vỹ Thần trở về Mimosa đã là lúc trời tối, anh vào phòng tắm để cô ngồi trên giường nghỉ ngơi. Lúc trở ra đã thấy Phụng Cơ tựa lưng vào giường, ôm trước ngực cái gối nhỏ, ánh mắt tĩnh lặng cứ nhìn về phía trước rất lâu cũng không di chuyển.
Trịnh Vỹ Thần thở dài đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, để cô tựa vào ngực mình: “Ổn chứ?”
Phụng Cơ lắc đầu, giọng nói pha chút yếu ớt: “Không ổn chút nào.”
Trịnh Vỹ Thần hôn nhẹ lên trán cô: “Cuộc đời căn bản là như vậy, người mới hôm qua còn chung đường hôm sau lại rẽ hướng khác. Người mà hôm qua còn vui cười với mình sang hôm sau lại yên lặng nằm dưới nấm mồ. Người mà hôm qua vừa đối xử tốt với mình, sang hôm sau lại tựa như không quen biết. Cơ Cơ, thế gian này rất tàn khốc, muốn sống thì phải mạnh mẽ lên.”
Ngoài trời mưa lớn như vậy, không khí lạnh bao trùm toàn thành phố. Phụng Cơ nằm ngủ say trong vòng tay của Trịnh Vỹ Thần, có lẽ ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô ngủ thật sâu, trong mơ còn nhìn thấy những lần cùng với Phụng Nhã thi thố tranh tài, cùng với Thiết Hạo phối hợp làm nhiệm vụ một cách thật ăn ý… Những cảnh đó khiến khóe môi cô không nhịn được khẽ mỉm cười.
Trịnh Vỹ Thần cuối đầu, lẳng lặng quan sát cô.
“Cơ Cơ, đừng tin ai cả, kể cả anh.”
…
“Trịnh tổng, Hồ Như Thủy thường xuyên đến Mimala tìm ngài, tiếp tân có nói thế nào cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183106/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.