Chương trước
Chương sau
"Tần Thiên, thật đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ, không ngờ được lại có thể gặp được ngươi ở nơi này."
Một tên võ giả dáng người cao cao của viện Huyền Vũ nói với vẻ mặt ngoài cười trong không cười.
Gã võ giả này tên là Thạch Lê, thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới võ sư cấp một, trong số người tham gia khảo hạch lần này cũng được coi như là cái tên sáng giá.
Tần Thiên thản nhiên nhìn về phía Thạch Lê một cái rồi ánh mắt hắn dừng trên người của Triệu Hạo Dương.
Triệu Hạo Dương là người của viện Bạch Hổ nhưng bây giờ lại đi chung với đám võ giả của viện Huyền Vũ.
Điều này khiến cho Tần Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái.
"Chẳng nhẽ người không biết mâu thuẫn giữa hai viện Huyền Vũ và Bạch Hổ sao?" Tần Thiên cất giọng hỏi.
"Biết thì như thế nào? Đây chính là thứ gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Ta đi cùng với bọn họ có thể săn giết yêu thú kiếm điểm. Giữa chúng ta không hề có chuyện phân biệt ta ngươi. Có phải không, Thạch Lê huynh?" Triệu Hạo Dương nói một cách không biết xấu hổ là gì.
Hành vi này nếu như ở trên chiến trường chính là phản bội theo quân địch.
Nghe thấy thế Tần Thiên chỉ cười lạnh một tiếng.
Loại người không có lập trường giống như Triệu Hạo Dương chính là loại người hắn khinh thường nhất.
"Hạo Dương, ngươi nói cũng đúng, nếu như hai người các ngươi đều là người của viện Bạch Hổ. Thì hai ngươi ở đây tự phân cao thấp đi, ta sẽ không nhúng tay vào." Thạch Lê thản nhiên nói.
Rõ ràng hắn đang sai khiến cho Triệu Hạo Dương làm việc cho mình.
Đáng thương cho Triệu Hạo Dương còn tưởng rằng chính mình có thể lợi dụng lực lượng của viện Huyền Vũ lấy thêm được điểm.
Thật đáng thương, thông minh quá lại bị thông minh hại.
Nghe như vậy, Triệu Hạo Dương khẽ cau mày, sau đó hắn đi đến trước mặt Tần Thiên nói: "Nể tình ngươi cũng là người của viện Bạch Hổ, mau giao thẻ tích điểm trên người ngươi ra đây. Ta sẽ cầu tình với Thạch Lê huynh để tha cho ngươi một con đường sống."
Giọng của hắn vô cùng cao ngạo, ngữ khí nói chuyện như kiểu đang bố thí cho Tần Thiên vậy.
Tần Thiên cười lạnh một tiếng rồi nói: "Cái tên tiểu nhân chỉ biết nịnh bợ người khác như ngươi không có tư cách trở thành người của viện Bạch Hổ."
Bị Tần Thiên mắng như vậy khiến cơn tức của Triệu Hạo Dương trong nháy mắt được bơm đầy.
"Cái tên ăn bám chỉ biết dựa vào phụ nữ như ngươi còn có tư cách mắng ta? Nếu ngươi đã không biết điều như thế thì ta chỉ có thể tự mình ra tay vậy!" Triệu Hạo Dương hơi động cổ tay liền nghe thấy tiếng răng rắc của các đốt ngón tay.
Thực ra khi Triệu Hạo Dương nhìn thấy quan hệ của Tần Thiên với Khương Tuyết Ưu gần gũi như vậy, đã thế nàng ấy còn bảo vệ Tần Thiên khắp nơi đã khiến cho hắn vô cùng ghen ghét đố kỵ.
Hiện tại nếu đã có một cơ hội để trút giận thì Triệu Hạo Dương đương nhiên không thể bỏ qua.
"Hừ, ra tay? Chỉ hi vọng ngươi đừng có hối hận!" Tần Thiên vẫn bình tĩnh nói.
Ngay lúc này, Triệu Hạo Dương hét lên một tiếng rồi xông tới.
Hắn đã là một võ giả cấp chín nên sức chiến đấu đương nhiên không yếu. Trong số những người tham gia khảo hạch hắn cũng được tính là những cái tên hàng đầu.
Đáng tiếc hắn lại gặp phải Tần Thiên.
"Tư phong thủ!" Ngón tay của Triệu Hạo Dương gập lại giống như ưng trảo bắt đầu đánh ra.
Không khí xung quanh lúc này như bị xé rách ra, xuất hiện từng đợt âm thanh gào thét.
Nhưng Tần Thiên dường như không nhận thấy được nguy hiểm, bước chân hắn chỉ nhẹ nhàng di chuyển đã có thể tránh khỏi.
Một kích của Triệu Hạo Dương thất bại nên hắn định quay người lại. Thế nhưng bóng dáng của Tần Thiên lại như quỷ hồn ảo diệu xuất hiện phía sau lưng hắn.
Uỳnh!
Tần Thiên dùng một khuỷu tay đánh vào trên lưng của Triệu Hạo Dương tạo ra một âm thanh cực kỳ nặng nề.
Ngay sau đó thân thể của Triệu Hạo Dương đã bị đánh bay ra cách đó mấy thước.
Trong nháy mắt, Triệu Hạo Dương có cảm giác xương cốt của bản thân giống như đã bị đấm nát.
"Đồ Tần Thiên chết tiệt, ngươi thế mà lại dám ra ám chiêu!" Triệu Hạo Dương không chịu thừa nhận rằng tài nghệ của mình không bằng người ta mà còn quay ngược lại vu oan cho Tần Thiên sử dụng ám chiêu.
"Thạch Lê huynh, ta bị tên tiểu tử kia đánh lén, hiện tại đã bị nội thương, ngươi nhất định phải báo thù giúp ta!" Triệu Hạo Dương nhìn về phía Thạch Lê nói với ngữ điệu cầu khẩn.
Thế nhưng điều hắn không thể ngờ tới đó là Thạch Lê thản nhiên nhìn hắn rồi nói: "Đúng là đồ phế vật, đến một tên võ giả cấp tám còn không đánh được, thật sự mất mặt!"
Thạch Lê chế nhạo không chút nể nang gì khiến cho Triệu Hạo Dương cực kỳ tức giận.
Nhưng tu vi của Thạch Lê đã đạt tới võ sư cấp một, sau lưng hắn còn có không ít sự giúp đỡ của viện Huyền Vũ nên hắn không dám đắc tội với Thạch Lê, bây giờ chỉ đành nuốt cơn nghẹn này xuống.
Đối với kết cục của Triệu Hạo Dương, Tần Thiên cũng không đồng tính chút nào.
Cái gọi là thông minh quá bị thông minh hại chính là để miêu tả những tên như hắn.
Lúc này, Thạch Lê đã ra lệnh cho thủ hạ của mình vây Tần Thiên lại.
Trên tay Tần Thiên có tận mấy trăm điểm, đây chính là miếng bánh vô cùng thơm ngon.
"Miếng thịt mỡ đến miệng rồi sao có thể để nó chạy mất đây?" Thạch Lê nhìn chằm chằm Tần Thiên nói vô cùng tự tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.