- Có một số việc có thể qua đi, có những chuyện không qua được.Bất kể ai tạo ra thảm kịch tám năm này, ta sẽ theo dõi đến cùng.Nam Cung Thiền bước đến, ôn nhu tiếp cận Tần Mệnh, khoác cho hắn một cái áo choàng lớn:- Chuyện tám năm trước, ngươi còn nhớ bao nhiêu? Phụ thân ta đã điều tra trong những năm qua, nhưng không tìm thấy manh mối hữu ích.Nếu ngươi nhớ bất cứ điều gì, nói chuyện với phụ thân ta, người có thể giúp đỡ.Tần Mệnh lắc đầu:- Chính là linh bảo bị mất kia, tạo thành tai họa cho Tần gia ta.Bàn tay ngọc của Nam Cung Thiền khẽ vuốt ve hai má Tần Mệnh, thương tiếc nói nhỏ:- Có biết là linh bảo gì không?Tần Mệnh giơ tay lên muốn đẩy tay nàng ra, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt Nam Cung Thiền.Giờ khắc này, đáy mắt trong suốt của Nam Cung Thiền nổi lên gợn sóng, một chút tinh mang lóe lên, xuyên thấu đáy mắt Tần Mệnh.Tần Mệnh thoáng hoảng hốt, bàn tay giơ lên chậm rãi hạ xuống, hoảng hốt nhìn nàng.- Có biết là linh bảo gì không?Nam Cung Thiền lại hỏi, đáy mắt nổi gợn sóng, thẳng tắp nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Mệnh.- Không biết.- Ngươi biết gì?- Mấy ngày trước khi sự việc xảy ra, Đại trưởng lão Thanh Vân tông đến tìm phụ thân, lén nói chuyện một số chuyện.Sau đó phụ thân mang theo thân vệ rời đi, mang về một kiện linh bảo, đem nó giấu ở trong cống phẩm, cùng mẫu thân áp giải đến Thanh Vân tông.- Món linh bảo kia từ đâu tới?- Không biết.- ngươi ở Thanh Vân tông mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/3683257/chuong-197.html