Trong những trưởng lão ở đây không có ai sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ, điểm này Tần Mệnh vẫn biết rõ.Nếu như hiện tại công khai tỏ thái độ hy vọng là ai, đối phương có thể cũng sẽ cự tuyệt trước mặt mọi người, chẳng khác nào làm cho khó chịu, nháo hắn chê cười.Huống chi, hắn thật sự không cần sư phụ!- Rất có tự mình biết.Một người cười khẽ, thanh âm rất nhẹ, nhưng trưởng lão đều nghe được rõ ràng.Lúc này, Sở Hoa trưởng lão đi vào Thanh Vân điện, liếc mắt nhìn Tần Mệnh, ngồi đến vị trí đối diện hắn, gọi một tiếng:- Tần Mệnh.Tần Mệnh giương mắt: - Sở Hoa trưởng lão.- Chưa đầy một năm đã tiến vào Linh Võ Cửu Trọng Thiên, ngươi làm sao làm được?Sở Hoa tuổi gần bốn mươi, nhưng phong vận vẫn còn, mặt mày như họa.Nàng là một trong năm vị nữ trưởng lão có tư sắc nhất của Thanh Vân Tông, khí chất trác tuyệt, rất nhiều đệ tử trung niên đều ái mộ nàng.- Vận khí.- Có đệ tử trả lời trưởng lão qua loa như ngươi vậy?- Bây giờ mới nhớ ta là đệ tử của Thanh Vân Tông? Ngươi trước đây không nghĩ như vậy.Sở Hoa không có tâm tư nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi:- Triệu Mẫn đi đâu?- Sở Hoa trưởng lão hỏi nhầm người rồi.Tần Mệnh bình tĩnh lạnh nhạt.- Hỏi có hỏi sai hay không, trong lòng ngươi rõ ràng.Các vị trưởng lão nhìn về phía Sở Hoa, bọn họ biết ái đồ của Sở Hoa là Triệu Mẫn đã mất tích, chỉ là ít người biết nguyên nhân.Hôm nay nhìn ý tứ của Sở Hoa, chẳng lẽ có liên quan đến Tần Mệnh?Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/3683227/chuong-167.html