Bọn thị vệ ý thức được muốn hư, vội vàng an bài một thị vệ đi ra ngoài thông báo đội trưởng.Tào Vô Cương thân phận đặc thù, không phải bọn họ có thể xử lý, Tần Mệnh hiện tại danh tiếng đang thịnh, càng không dám trêu chọc.- Đồ hỗn trướng! Chỉ ngươi cũng xứng đáng kêu gào với ta.Tào Vô Cương giận dữ, ta còn chưa tìm ngươi gây phiền toái, ngươi lại còn dám khiêu khích ta?- Thế nào rồi? Ta cùng ngươi luyện tập?Tần Mệnh ấn đầu Quý Nguyên Hổ đẩy ra, đi đến trong tuyền trì, mắt lạnh như đao, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tào Vô Cương, một cỗ khí tràng bức người tràn ngập hồ suối.Quý Nguyên Hổ sờ sờ đầu, ta siết một cái, ngươi lại dám ấn đầu ta.Hắn trừng mắt về phía Tần Mệnh, nhưng Tần Mệnh c ăn bản không nhìn hắn, trừng nửa ngày, chính hắn nhụt chí.Tần Mệnh cười lạnh, còn Vô Cương công tử, phi, đồ cẩu vật, liền ngươi cũng xứng cầu thân với Nguyệt Tình? Còn dám lấy bí mật của Dược Sơn ra uy hiếp!Trước kia không có cơ hội thu thập ngươi, hôm nay gặp phải, không cho ngươi một ít máu, ta liền không phải họ Tần.Tào Vô Cương cười lạnh:- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thắng mấy trận đấu, liền...Ba!!Tần Mệnh tát một cái vào mặt Tào Vô Cương, bạt tai vang dội, quay về tuyền trì.Tào Vô Cương bị đánh đến lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa trượt ngã trong tuyền trì, hắn nghiêng đầu, khóe miệng tràn máu, trên mặt bên phải chậm rãi hiện ra một dấu tay đỏ rực.Mẫu thân ta ơi.Mấy vị công tử cả người lạnh lẽo, miệng hơi mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/3683217/chuong-157.html