Tại trà hội bát tông tất cả đều là thiên tài, một đệ tử Bát Trọng Thiên có thể có biểu hiện như thế, thật không thể tưởng tượng nổi.Chỉ là, ý vẫn chưa thỏa mãn, kết thúc quá đột ngột.Đệ tử các tông lại hoài nghi rốt cuộc Tần Mệnh có phải bát trọng thiên hay không.- Lý tông chủ, đây là một mầm non tốt, không tồi a.Lão thành chủ cười gật đầu.Tông chủ Huyết Tà Tông lại cố ý hỏi một câu:- Tần Mệnh thật sự là nô bộc của tông các ngươi? Đệ tử như vậy vì sao lại làm nô bộc? nếu như ngươi không cần, đưa đến tông chúng ta đi, ta cho ngươi mười nô bộc, đổi lại.Tông chủ Thanh Vân Tông ha hả cười cười, không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.Hắn ta tự hỏi thanh kiếm này đến từ đâu? Bộ kiếm pháp này lấy từ đâu ra? Có thể xác định không phải trong Thanh Vân Tông.- Ta tuyên bố, người thắng! Võ tướng đang muốn tuyên bố thắng bại, Tần Mệnh đột nhiên cất tiếng, lần nữa thỉnh chiến:- Thanh Vân Tông, Tần Mệnh, thỉnh chiến Thổ Linh Tông!- Ngươi muốn làm gì? Võ tướng nhìn Tần Mệnh, chưa đánh nghiện?- Ta muốn vào bảng mười.Tần Mệnh trực tiếp chọn rõ, nếu là đến để nổi tiếng, liền làm chút chuyện điên cuồng.Thanh âm của hắn rõ ràng truyền khắp đệ tử bát tông, cũng truyền đến đệ tử trên khán đài.Hơn một ngàn người hai mặt nhìn nhau, thắng Phàm Tâm còn chưa đủ? Ngươi chung quy chỉ là bát trọng thiên, có thể đi tới hiện tại đã vô cùng xuất sắc, còn muốn tiếp tục?- Tần Mệnh, ngươi khinh người quá đáng!Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/3683190/chuong-130.html