Địa vị của Khang Vực trong Công hội luyện đan sư rất cao, ngay cả Phó hội trưởng thấy ông ta cũng phải khách khí vài phần. 
Vị tôn chủ sự này đương nhiên không dám mạnh miệng với Khang Vực. 
"Khang trưởng lão, là ta có mắt không tròng, sau này ta nhất định ta sẽ nghĩ kĩ trước khi làm.” Tôn Phú Quý vội vàng cúi đầu nói. 
Khang Vực phát ra một tiếng hừ lạnh, nói: "Ngươi nói những thứ này với ta có ích gì chứ? Ngươi nên xin lỗi Tần Thiên.” 
Một bên, vẻ mặt Tề Lâm và Hồ Hương Lăng đều hết sức phức tạp. 
Bọn họ không ngờ rằng, Tần Thiên lại tìm được chỗ dựa vững như núi là Khang Vực. 
Cứ như vậy, bọn họ còn muốn gây khó khăn Tần Thiên, chỉ sợ là không làm được. 
"Tần đan sư, đều là do ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng chấp vặt ta. Những lời trước đó ta nói, ngài cứ coi như gió thoảng ngang tai.” Tôn Phú Quý mặt đầy lúng túng nói. 
Nếu như hắn bởi vì chuyện này mà đắc tội với Khang Vực thì sau này đừng nghĩ đến chuyện vào được Công hội luyện đan sư. 
Tần Thiên nhàn nhạt gật đầu một cái, không để ý tới Tôn Phú Quý nữa. 
Trên thực tế, hắn cũng không thèm so đo với loại người này, quá lãng phí thời gian. 
"Tôn chủ sự, nếu như Tần Thiên đã tha thứ ngươi, lão phu cũng sẽ không tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng mà, tử chết có thể miễn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/2717565/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.