Chương trước
Chương sau
Tần Thiên không hề để ý đến Vương thái y, hắn nói với Mộ Dung Đức: "Có thể mọi người đã hiểu lầm rồi."

“Ý của ta là, ta đã biết bệnh tình của Mộ Dung gia chủ.”

"Cho nên, không cần bắt mạch nữa.”

Sau khi nghe được lời giải thích của Tần Thiên, đám người Mộ Dung Đức đám người, ai nấy cũng đều mở to mắt, khó tin.

"Ngươi đang làm cái gì thế? Nếu như ngươi dám đùa bỡn cha của ta, ta sẽ tính thù mới nợ cũ với ngươi một lượt!" Mộ Dung Yên Nhiên đi tới bên cạnh Tần Thiên, thấp giọng nói.

Đám người Vương thái y được dịp cười ha hả, dường như là nghe được chuyện tiếu lâm tức cười nhất trên đời vậy.

“Không cần bắt mạch là có thể chuẩn đoán được bệnh tình, đúng là chuyện cười thiên hạ mà.”

“Lão phu làm nghề bốc thuốc ba mươi năm, chưa từng nghe qua lời nào quái đản như vậy.”

“Nếu như tiểu tử nhà ngươi không hiểu gì về y thuật thì đàng hoàng thừa nhận đi, cũng không có gì mất mặt. Nhưng mà ăn nói bừa bãi giống như ngươi như vậy, mồm miệng linh tinh, mới thật sự là đáng xấu hổ.”

Tần Thiên không hề để ý đến sự giễu cợt của đám người Vương thái y.

Đời trước, Tần Thiên đồng thời nghiên cứu con đường luyện đan, đồng thời nghiên cứu y thuật cứu người.

Từ trình độ đó mà nói, cách luyện đan và y thuật cũng có vài điểm giống nhau, cũng không hẳn là biệt lập nhau.

Hành nghề chữa bệnh truyền thống chú trọng hỏi han, còn năng lực thần hồn của Tần Thiên đã đạt tới cấp hai. Đối với kinh mạch, huyệt khiếu, xương cốt, da thịt… của cơ thể, nắm trong lòng bàn tay.

Hắn thông qua năng lực thần hồn, cũng đã quan sát được điểm mấu chốt của Mộ Dung Đức.

"Tần Thiên tiểu hữu, vậy ngươi nói xem, ta bị mắc bệnh gì?’ Mộ Dung Đức mở miệng nói.

"Điểm mấu chốt của Mộ Dung gia chủ nằm ở eo ếch. Nếu như ta đoán không lầm, nhiều năm trước, cơ thể của ngài trúng hoả độc, nhưng mà không thể diệt trừ tận gốc, dẫn được việc hoả độc tràn ra toàn bộ cơ thể.”

“Chính vì vậy, bây giờ ngài không thể xuống giường. Hơn nữa, hoả độc lan ra sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng và kinh lạc của ngài. Với tu vi hiện tại của ngài còn có thể miễn cưỡng áp chế hoả độc. Nhưng mà, đến khi hoả độc trong người ngài tạo thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ. Cho dù ngài là võ hoàng cũng không thể trụ được nữa.”

“Nói khó nghe thì, nhiều nhất Mộ Dung gia chủ chỉ còn thọ được hai năm nữa.” Hai tay Tần Thiên hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói.

Lúc này, hắn giống như một đại tông sư sống vậy. Mặc dù không tận lực thể hiện nhưng mà khí chất tông sư đó có thể khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.

Mộ Dung Yên Nhiên có chút thất thần trong nháy mắt.

Còn trên khuôn mặt già nua Mộ Dung Đức toát ra vẻ kích động.

Tần Thiên nói rất đúng, có thể nói, không sai chút nào.

"Mộ Dung lão huynh, ta nói rồi mà, Tần Thiên tiểu hữu tuyệt đối sẽ khiến cho huynh từ kinh ngạc đến vui mừng." Triệu Thiên Phong nói.

Lúc này, Vương thái y lắc đầu một cái, nói: "Coi như ngươi có thể nói ra triệu chứng, thì có còn thể có bản lĩnh gì nữa?”

“Cao thủ y thuật chân chính phải chăm sóc người bị thương.”

"Huống chi, chứng bệnh của Mộ Dung gia chủ cũng có thể là do Mộ Dung tiểu thư nói với tên tiểu tử này, có cái gì lấy làm lạ chứ.”

Nghe vậy, Mộ Dung Yên Nhiên lập tức lắc đầu nói: "Ta tuyệt đối chưa từng nói với hắn. Ta chỉ nói sơ qua rằng cha ta bị mắc bệnh lâu lắm, còn chứng bệnh cụ thể ta còn chưa kịp nói. Huống hồ, cho dù là ta cũng không biết cặn kẽ bệnh như vậy.”

Mộ Dung Đức đã bắt đầu tin tưởng Tần Thiên, ông ta hỏi: "Tần Thiên tiểu hữu, ngươi có cách có thể chữa bệnh cho ta không?”

Tần Thiên gật đầu một cái: “Đó là điều đương nhiên.”

Lúc này, Mộ Dung Đấu ra mặt ngăn cản nói: "Đại ca, chúng ta còn chưa biết lai lịch của tiểu tử này. Vạn nhất, hắn tới là để hại huynh thì làm sao?"

“Gia tộc Mộ Dung lớn như vậy, cần đệ ra mặt chủ trì đại cuộc sao.”

Thấy vậy, Mộ Dung Yên Nhiên nhíu mày một cái, nói: "Tam thúc, người có ý gì? Lúc nãy người còn ủng hộ Tần Thiên, sao bây giờ lại phản đối hắn?”

Mộ Dung Đức thản nhiên nói: "Yên tâm đi, ta tin Tần Thiên tiểu hữu. Cho dù thật sự có chuyện không may, đến lúc đó, gia tộc Mộ Dung sẽ giao cho Tam đệ ngươi."

Trong lòng Mộ Dung Đức giống như một tấm gương sáng, ông ta vô cùng rõ ràng, Mộ Dung Đấu không muốn vết thương của ông ta bình phục.

Lúc này, Tần Thiên đã ngồi xuống trước giường của Mộ Dung Đức hắn nói Vương thái y: "Mượn châm bạc của ngươi dùng một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.