Sau khi tất cả mọi người rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Chương Tuyết nhìn về phía Tần Thiên, nói: "Huynh không nợ ta cái gì cả. Chuyện hôm đó là ta cam tâm tình nguyện." 
“Ta cũng không cần khuynh vì ta mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.” 
"Ta chỉ hy vọng, có thể ở bên cạnh huynh là đủ rồi." 
Đối mặt với lời bộc bạch của Chương Tuyết, Tần Thiên hơi sửng sốt. 
Một nữ nhân có thể nói ra những lời này chắc chắn là bày tỏ tâm ý. 
Sau khi nói xong, Chương Tuyết cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng. 
Cô vừa mong đợi sự phản hồi của Tần Thiên, vừa bận lòng, sợ Tần Thiên không thích cô. 
Tần Thiên trầm ngâm chốc lát, nói: "Tâm ý của muội, ta biết. Nhưng mà bây giờ, ta muốn tu chí ở võ đạo, không muốn dính dáng đến chuyện nam nữ." 
Lời hắn vừa dứt, vẻ mặt Chương Tuyết lộ rõ mấy phần mất mát, cô cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết là suy nghĩ của ta quá viển vông. Chỉ là ta cho rằng, chỉ cần ta vì huynh mà làm một ít chuyện, thì huynh sẽ thích ta. Là ta quá ngây thơ rồi.” 
Nụ cười của cô tương đối miễn cưỡng. 
Tình cảm nam nữ mà chỉ đến từ một phía được định trước là rất khó có kết quả. 
Sau khi rời khỏi phòng Chương Tuyết, Tần Thiên thở hắt ra. 
Mặc dù hắn từ chối Chương Tuyết, nhưng mà, sau này nếu như Chương Tuyết cần, nhất định hắn sẽ ra tay giúp đỡ. 
Sau đó, Tần Thiên đi một chuyến đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/2717518/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.