Chương trước
Chương sau
“Lúc ấy, ở bên trong sơn động, ta tận mắt chứng kiến Tần Thiên ca ca đã lấy một địch ba. Có một kẻ nhìn thần sắc rất gian trá, cả lão tử kia cùng một người đàn bà, cả ba người cùng đối phó Tần Thiên ca ca. Lão đầu tử kia nói tộc trưởng Phong đã sai họ làm như vậy.”

Thiếu nữ áo xanh lam nói.

Cô cũng giống như những chị em bị bắt lại kia, suýt chút nữa đã bị Diệu Hư công tử làm nhục, suýt chút là bỏ mạng lại.

Tất cả những điều đó là do nhà họ Phong ban tặng, cho nên cô vô cùng thống hận nhà họ Phong, nhất là lão già tộc trưởng Phong đó.

Thiếu nữ áo xanh nói xong thì cũng không có một người nào hoài nghi cả.

Bởi vì cô chính là người bị hại, có quyền lên tiếng nhất.

Nghe nàng nói xong thì tất cả mọi người đều nổi giận.

Chuyện mà nhà họ Phong làm chính là thương thiên hại lý, tội không thể tha thứ.

“Tộc trưởng Phong, bây giờ các ngươi còn muốn nói gì không?” Tộc trưởng Lôi lạnh lùng nói: “Có cần ta tìm những người khác tới để đối chất trực tiếp với ông không?”



“Lão phu đề nghị là giết chết cha con nhà họ Phong, trục xuất toàn bộ người của nhà họ Phong ra khỏi Phong Lôi trấn, nơi này không cho phép bọn họ lui tới nữa!” Một vị lão giả có uy quyền lên tiếng.

“Ta tán thành!”

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì phải đền mạng! Nhà họ Phong làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, nhất định phải trả giá thật đắt!”

“Lúc này còn không ra tay thì chờ tới khi nào nữa!”

Mọi người cùng hô hào lên.

“Cha, bây giờ phải làm sao đây?” Phong Ngạn Thu thấy tình hình trước mắt, hoàn toàn trở nên hoang mang, chuyện đã vượt xa tầm dự tính của bọn họ.

“Lui tạm vào trong núi ở, không ưu sầu, không củi đốt, rút lui thôi! Trước mắt cần giữ được tính mạng là quan trọng nhất!” Tộc trưởng Phong nói.

Sau đó, hai người bọn họ phá cửa để chạy thoát.

Cái này gọi là, trời làm bậy thì có thể tha thứ, còn tự bản thân làm bậy thì không thể sống sót.

Việc làm của cha con nhà họ Phong đã làm cho chúng dân giận dữ, căn bản không có đường sống để lui.

Toàn bộ người của Phong Lôi trấn liên thủ với nhau, vây quanh cha con nhà họ Phong.

Trừ một vài tên hộ vệ ra thì những người khác của nhà họ Phong đều phản bội lại lại hai người họ.

Mọi người xô đẩy bức tường xuống, cũng không lâu sau đó, cha con nhà họ Phong đã ở trong mớ hỗn chiến, toàn bộ bị giết chết.

Một vài tâm phúc của bọn họ, kẻ thì hấp hối, kẻ thì bỏ chạy, hỗn chiến cũng đã xong cả rồi.



Rất nhanh sau đó, phủ đệ của nhà họ Phong bị nhà họ Lôi chiếm đoạt. Toàn bộ người nhà họ Phong bị trục xuất khỏi Phong Lôi trấn.

Sau khi nhà họ Lôi chiếm lấy phủ đệ của nhà họ Phong, lấy ra được không ít ngân lượng, phân phát cho trăm họ trên Phong Lôi trấn.

Từ nay về sau, toàn bộ Phong Lôi trấn chỉ có một đại gia tộc là nhà họ Lôi.

Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, tộc trưởng Lôi ở trong dạ tiệc đã mời rượu Tần Thiên và nói: “Tần thiếu hiệp, cậu không chỉ giúp chúng tôi trừ khử tên Diệu Hư công tử kia mà hơn nữa, còn giúp chúng ta diệt trừ nhà họ Phong.”

“Ta thay mặt cho trăm họ của Phong Lôi trấn cảm tạ cậu.”

“Ác giả ác báo, cha con nhà họ Phong đã nghịch thiên hành đạo, sớm muộn cũng có kết cục diệt vong.” Tần Thiên nhàn nhạt đáp lại.

Lời này của hắn cũng như một lời cảnh tỉnh cho tộc trưởng Lôi, nếu sau này nhà họ Lôi giống như nhà họ Phong thì cũng đi tới con đường diệt vong mà thôi.

Tộc trưởng Lôi cười nhẹ, sau đó, ông ta lấy ra hai tờ ngân phiếu một triệu, đưa tới trước mặt Tần Thiên: “Tần thiếu hiệp, đây là chút tâm ý của ta, mời cậu nhận lấy cho.”

“Nếu như không có cậu thì cũng Phong Lôi trấn cũng không có yên bình. Tờ ngân lượng này cũng là tâm ý của người dân của Phong Lôi trấn.”

Thấy ông ta thành khẩn như vậy, Tần Thiên cũng không cự tuyệt, đúng lúc là khoảng thời gian này hắn cũng đang thiếu ngân lượng.

“Vậy ta xin đa tạ.” Tần Thiên đáp.

Sau khi cơm nước no say, Tần Thiên trở về phòng, tiếp tục tu luyện.

Ba ngày sau, Tần Thiên, tộc trưởng Lôi, Dương Hổ, còn có cả một vài hộ vệ tinh nhuệ của nhà họ Lôi cùng nhau đi lên núi Hạc Minh.

Trên trời, trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng như phủ lên người bọn họ.

Trăng tròn tối nay chính là lúc tuyết liên nở rộ.

“Tần thiếu hiệp, không cần gấp gáp, sớm có thể tìm thấy Nguyệt Âm Tuyết Liên thôi.” Tộc trưởng Lôi thở hổn hển nói.

Ngày thường ông ta tu luyện không nhiều, lên núi hái thuốc đối với ông ta mà nói là một việc vô cùng mệt mỏi.

Ngay lúc này đây, cách đó không xa truyền tới tiếng gào thét của yêu thú. Sóng âm cuốn tới khiến cho màng nhĩ của mọi người cũng rung theo.

“Kỳ lạ, nửa đêm canh ba, chẳng nhẽ những yêu thú kia đang tranh giành địa bàn?” Tộc trưởng Lôi cau mày nói.

Trước mắt, nơi tiếng gào thét của yêu thú kia truyền tới chính là nơi mà bọn họ muốn tới. Dựa theo kinh nghiệm trước đó đi hái thuốc, trước mắt cách đó không xa thì chắc chắn có Nguyệt Âm Tuyết Liên.

“Tần thiếu hiệp, hay là chúng ta đổi phương hướng xem?” Tộc trưởng Lôi nói, hiển nhiên là ông ta cũng có lo lắng.

“Đã tới thì cứ an tâm ở lại. Trước mắt thì chúng ta tới xem thử xem, nếu thực lực của quái thú quá mạnh thì chúng ta hãng rút lui.” Tần Thiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.