Chương trước
Chương sau
Một kiếm chém chết Liễu Bằng Vân, sau khi diệt trừ mối nguy, Tần Thiên mới quay trở lại, kiểm tra thương tích của Chương Tuyết.

Mọi người vây xem, sau khi thấy cảnh này, không khỏi xôn xao.

“Lần đầu tiên ta được chứng kiến tốc độ của Tần Thiên, quá nhanh rồi chứ? Còn nhanh hơn cả cây ám tiễn kia.”

"Đúng vậy, ta căn bản cũng không thấy rõ, chỉ thấy một chuỗi tàn ảnh, thoáng qua ở trước mắt. Ngay sau đó, Liễu Bằng Vân đã chết rồi."

“Chặc chặc, cả đời làm đệ tử nòng cốt nhưng lại chết trong tay một người mới. Nếu nói ra, chắc không có ai tin.”

“Tần Thiên giết người thật quyết đoán, đây là một kẻ ác, sau này tốt nhất không nên đắc tội hắn."

Mọi người bàn luận sôi nổi, cũng kiêng dè Tần Thiên.

Lúc này, Ngụy Trùng mới đứng dậy, lớn tiếng nói: "Được lắm, ngươi dám giết chết đệ tử nòng cốt của võ phủ, đáng tội gì đây?”



Nhưng mà Tần Thiên cũng không có để ý tới Ngụy Trùng, sự chú ý của hắn đều đặt lên người Chương Tuyết.

Sắc mặt của Chương Tuyết lúc này tái nhợt, hơi thở yếu ớt, tương đối nguy hiểm.

"Ngụy Trùng, ngươi bớt ra vẻ ở đây đi. Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nhìn thấy là Liễu Bằng Vân đánh lén Tần Thiên sao, còn muốn ám sát hắn. Tần Thiên chẳng qua là tự vệ thôi, có tội tình gì?” Vu Xuân Thu nói.

Hắn không thể để Ngụy Trùng tùy tiện áp đặt tội danh cho Tần Thiên.

Điều này đối với Tần Thiên mà nóilà không công bằng.

"Hừ, tự vệ? Tôi thấy hắn đang lạm sát người vô tội. Liễu Bằng Vân đã không còn khả năng phản kháng, không có bất kì uy hiếp nào với Tần Thiên. Tần Thiên lại vẫn giết chết nó. Lòng dạ người này quá thâm độc, tôi phải đưa hắn ta ra pháp trường, nhận sự trừng phạt.” Ngụy Trùng lạnh lùng nói.

Tần Thiên cuối cùng thi triển một chiêu “Kiếm khí hóa liên” kia, khiến cho Ngụy Trùng cảm thấy uy hiếp vô cùng lớn.

Dựa theo suy đoán Ngụy Trùn, không tới mấy năm, thực lực của Tần Thiên nhất định sẽ đuổi kịp hắn. Đến lúc đó, hắn muốn động vào Tần Thiên đã khó lại càng khó hơn.

“Thúc thúc, làm như vậy nhất định Vu Xuân Thu sẽ không chịu đồng ý.” Ngụy Hướng Đông nói khẽ.

"Ngươi thì biết cái gì? Giữa chúng ta và Tần Thiên đã kết thù oán, nếu không tìm cơ hội giết chết hắn, sau này rất khó có cơ hội." Ngụy Trùng nói.

Nói xong, hắn trực đi tới bên cạnh Tần Thiên.

“Ngược lại, ta muốn xem xem, ngươi làm sao bắt được hắn đi đó.” Vu Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cản trở đường đi của Ngụy Trùng.

Lúc này, Triển Hoành Dương, Khương Tuyết U, còn cả những đệ tử khác của học viện Bạch Hộ cũng lên tiếng bảo vệ Tần Thiên.



"Tần Thiên không hề làm sai. Nếu như lúc ấy đổi thành bất kỳ một người nào khác, trong hoàn cảnh của Tần Thiên cũng sẽ lựa chọn giết chết Liễu Bằng Vân thôi!"

“Lúc hắn bị đánh bại, Tần Thiên không nhân cơ hội giết hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi. Trong cuộc chiến sinh tử này, sống chết là do thiên mệnh.”

"Nhưng Liễu Bằng Vân lại còn tìm chỗ chết, muốn đánh lén ám sát Tần Thiên, đây không phải là hắn chán sống thì là cái gì?”

“Nếu như Ngụy trưởng lão muốn đưa Tần Thiên ra trị tội trước pháp trường, vậy thì võ phủ chúng ta còn cái gọi là công bằng không?”

“Đúng vậy, làm sao có thể nói công bằng nữa.”

Đông đảo đệ tử đều vô cùng căm phẫn nói.

Ngụy Trùng cũng không ngờ được rằng lại có nhiều người đứng lên phản đối hắn như vậy.

Xem ra lần này hắn đã chọc đám đông nổi giận rồi.

“Thúc thúc, đi thôi. Với tình hình hiện tại rất bất lợi cho chúng ta.”Ngụy Hướng Đông nhắc nhở.

"Đi!" Ngụy Trùng có chút không cam lòng nói.

Sau đó, hắn đưa một đám đệ tử của học viện Huyên Vũ ảo não rời khỏi đây.

Đến cả Khang Chân cũng theo chân rời đi.

Cách đó không xa, trong một góc tối hẻo lánh có một gương mặt cực kỳ khó coi.

“Không ngờ rằng, Liễu Bằng Vân dùng cả tính mạng của mình cũng không thể giết chết tiểu súc sinh đó.”

“Hắn đúng thật là phúc lớn mạng lớn.” Liễu Bá Phong nắm chặt nắm đấm.

"Tôi đã sớm nói rồi, Tần Thiên này, vô cùng khó giải quyết. Muốn đánh bại hắn, rất khó, muốn giết hắn, đã khó lại càng khó hơn!" A Hỏa nói.

Hắn cũng cảm nhận được sức uy hiếp to lớn bởi vì Liễu Bá Phong chỉ cho hắn thời hạn một năm để giết chết Tần Thiên.

“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, người vào điện Tu La đi. Bên kia, ta đã ra lệnh chiêu mộ, ngươi cần bất kỳ nhân tài nào để tu luyện ta đều thõa mãn ngươi.”

“Ta chỉ có một yêu cầu: trong vòng một năm giết chết tên tiểu súc sinh đó. Nếu không thì, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi.”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Nói xong, ông ta lập tức phất tay áo rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.