Chương trước
Chương sau
“Người đứng đầu trong những tân binh tu luyện Tần Thiên, khiên chiến đệ tử cốt cán Liễu Bằng Vân. Hơn nữa còn là cuộc chiến sinh tử, tuyệt đối cần theo dõi.”

“Không biết giữa hai người họ, ai mới có thể sống sót bước xuống đài sinh tử đây nữa.”

“Theo như ta thấy, Liễu Bằng Vân sẽ trụ được đến cuối cùng. Hắn là đệ tử cốt cán, không thể nghi ngờ thực lực được.”

“Nhưng cũng chưa chắc đâu. Ta nghe nói, lúc Tần Thiên tu luyện đã có biểu hiện vô cùng xuất sắc, làm mấy vị cấp cao ở võ phủ phải kinh ngạc. Nếu như hắn không có khả năng thì sao dám đấu một trận sinh tử với Liễu Bằng Vân chứ?”

“Đây là một trận đấu long hổ, thực sự mong chờ tới mỏi mắt mà.”

Các đệ tử tới vây xem đều bàn luận sôi nổi, tình cảnh hết sức náo nhiệt.

Một bên khác, Ngụy Hướng Đông được dẫn tới trong trạng thái thân thể bị thương rất nghiêm trọng.

“Ngụy sư huynh, huynh bị thương nặng như vậy, hay là quay về nghỉ ngơi đi.” Một tên đệ tử của học viện Huyền Vũ khuyên nhủ.

“Không, ta muốn tận mắt chứng kiến Tần Thiên bị giết chết.” Cặp mắt Ngụy Hướng Đông đỏ thẫm, nói.

Có một lời mà hắn không dám nói thẳng, đó chính là nếu Tần Thiên ở võ phủ thêm một ngày thì trên đầu hắn giống như có ngọn núi lớn đè vậy, không thể thở nổi.



“Với thực lực của Liễu Bằng Vân, muốn giết chết Tần Thiên chắc còn dư sức nữa. Trận chiến sinh tử này sẽ không có cái kết thứ hai đâu.” Khang Chân ở bên cạnh nói.

Lúc này, đám người Triển Hoàng Dương và Chương Tuyết cũng có vẻ mặt căng thẳng, trong lòng khá lo âu.

Khương Tuyết U cũng tới đây, cô nắm chặt vạt áo, sốt ruột nói: “Tiểu sư đệ đã quá kích động rồi.”

“Yên tâm đi, có vi sư ở đây, nếu thực sự có chuyện gì bất trắc xảy ra thì vi sư cũng không để cho Tần Thiên thua thiệt đâu.” Vu Xuân Thu đứng bên cạnh Khương Tuyết U, ánh mắt thâm thúy nói.

Theo lý thuyết, nếu hai người tham gia cuộc chiến sinh tử, trừ đối chiến song phương ra thì bất cứ người nào cũng không được nhúng tay vào.

Nếu nhúng tay vào thì nhất định sẽ nhận lấy sự chỉ trích của tất cả mọi người.

Nhưng Vu Xuân Thu hiểu rõ, so với việc giữ được tính mạng của Tần Thiên thì việc bị mọi người chửi rủa căn bản cũng chẳng là gì cả.

Nhưng lời của Vu Xuân Thu vừa nói xong thì Ngụy Trùng cũng bước tới đó.

“Hộ pháp cũng nhiệt tình quá rồi, còn chạy tới đây để xem hai đệ tử chiến đấu nữa.” Ngụy Trùng nói mỉa không cười.

Trong lúc mơ hồ, Ngụy Trùng đúng lúc chặn đường đi của Vu Xuân Thu, giống như đề phòng ông ta vậy có ý định can thiệp vào trận chiến sinh tử này vậy.

“Ngụy Trùng, ngươi… ngươi cố tình sao?” Vu Xuân Thu nhướng mày rồi tức giận nói.

“Vu Hộ pháp, ông không nên hiểu lầm. Lão phu cũng chỉ là tới xem trận chiến mà thôi, thuận tiện bảo vệ tính công bằng của cuộc chiến sinh tử, tránh có người quấy rối.” Ngụy Trùng cười lạnh nói.

Thực lực của hắn cùng với Vu Xuân Thu không kém nhiều, nếu như muốn ngăn Vu Xuân Thu, tranh thủ chút ít thời gian thì cũng không phải việc khó gì.

Lúc này, Tần Thiên và Bằng Vân đã đứng trên đài sinh tử. Khí tức của hai người lúc này cũng đồng thời thả ra.

“Thật không nghĩ tới là chỉ với thời gian ngắn ngủi nửa tháng mà ngươi đã thăng tiến đến võ sư nhị trọng rồi. Tốc độ tu luyện của người còn nhanh hơn so với ta tưởng nữa.” Liễu Bằng Vân nhìn chằm chằm Tần Thiên, có hơi giật mình nói.



“Đáng tiếc, ngươi vẫn là võ sư tứ trọng.” Tần Thiên lắc đầu nhẹ, trên mặt tỏ ra vẻ tiếc nuối.

“Hừ, ngươi không nên đắc ý. Coi như ngươi đã thăng lên làm võ sư nhị trọng, ta muốn giết ngươi thì cũng dễ như trở bàn tay.”

Sau khi nói xong, năm ngón tay của Liễu Bằng Vân cong lại, giống như ưng trảo mà hướng tới Tấn Thiên đánh giết.

Năm ngón tay của hắn giống như móc sắt, tựa xé toạc cả không khí.

Thấy vậy, Tần Thiên cũng không né tránh mà đánh ra một quyền. Không khí trước mặt như nổi lên một tầng xung động.

Bàng!

Hai người đụng vào nhau, vang lên một tiếng nổ mãnh liệt.

Màng nhĩ của một số đệ tử ở gần đài sinh tử đều bị chấn động.

Hai người đều tự lui về sau mấy bước.

Lần đầu xuất thủ, bọn họ chỉ là đang thử thăm dò đối phương, cũng không xuất ra toàn lực.

Tiếp theo đó mới thực sự giao thủ.

“Tuyết Ưng xé trời!”

Liễu Bằng Vân gào lớn lên. Lần này năm ngón tay của hắn giống như được một lớp sương lạnh bao phủ, khiến nhiệt độ xung quanh cũng trở nên thấp xuống hơn nhiều.

Đây là một thuật kỹ bí ẩn mà hắn vừa tu luyện được, bình thường cũng rất ít khi dùng tới.

“Tần Thiên, có thể chết dưới tuyết ưng trảo của ta, cũng coi như là tạo hóa của nhà ngươi.” Liễu Bằng Vân cười lạnh nói.

“Ngươi vui mừng cũng quá sớm rồi đó.” Tần Thiên nhàn nhạt nói.

Sau đó hắn trực tiếp thi triển Ngự Long Thần Quyền.

“Phục hổ!”

Một quyền giống như mang lực cả chục ngàn cân, trong nháy mắt đã được đánh ra.

Liễu Bằng Vân chỉ cảm thấy có một lực tấn công vô cùng to lớn đánh tới, giống như khiến cho thân thể của hắn bị lật lại.

“Tiểu tư này chẳng nhẽ có thân thể tu luyện đặc biệt? Lực đánh cũng quá mạnh rồi!” Liễu Bằng Vân kinh ngạc nói.

“Thần ưng giương cánh!” Một lần nữa hắn thi triển thêm một chiêu, miễn cưỡng chặn lại tấn công của Tần Thiên.

Lúc này, mọi người xem cuộc chiến cũng sôi sục.

Cuộc chiến giao đấu của hai người bọn họ quả thực quá đặc sắc, căn bản mọi người không có cách nào rời mắt được.

“Tiếp theo, chỉ e là mỗi người sẽ thi triển một chiêu át chủ bài thôi.” Vu Xuân Thu nhìn chăm chú hai người trên đài sinh tử, trong lòng yên lặng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.