Chương trước
Chương sau
Mọi người vây xem nghe thấy một thanh âm vang dội giống như sấm rền, nổ tung giữa hai người.

Khang Chân bị va chạm nghiêm trọng, thân thể lao đảo lui về sau mười mấy bước rồi mới đứng vững.

“Chết tiệt, người này cũng quá lợi hại rồi. Ta đánh ra bảy chưởng mà không địch lại một quyền của hắn!” Nội tâm Khang Chân kinh ngạc nói.

Nào ngờ, sau khi Tần Thiên thăng lên làm võ sư nhị trọng, cả thân xác cũng đã đạt tới mười tám ngàn cân. Hơn nữa Ngự Long Thần Quyền trở nên tuyệt cao, uy lực không gì sánh bằng.

Với thực lực hiện giờ của Tần Thiên, kể cả không thi triển kiếm pháp quy hồi cũng đủ để sánh bằng võ sư ngũ trọng.

Một Khang Chân có thể làm dao động được sao?

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ ta đến nhặt xác sao?” Khang Chân phẫn nộ nói với Ngụy Hướng Đông.

Nếu không phải duyên cớ của Ngụy Hướng Đông thì Khang Chân cũng không có khả năng trêu chọc tới Tần Thiên.

Nhưng Khang Chân là một người vô cùng sĩ diện, nếu đã tự mình khai chiến với Tần Thiên thì không thể tùy tiện dừng lại được.

“Được rồi, cùng liên thủ đánh bại hắn đi! Đến lúc đó, tự ta sẽ đánh gãy hai tay của hắn, để xem hắn còn phách lối được như thế nào!” Ngụy Hướng Đông dã tâm nói.

Sau đó, hai người hắn và Khang Chân chia ra hai hướng ngược nhau, tấn công tới Tần Thiên.

Thực lực của hai người họ cũng đạt tới võ sư tứ trọng.

Hơn nữa, Khang Chân còn mạnh hơn Ngụy Hướng Đông một chút, đạt tới cực cảnh của võ sư tứ trọng.

Hai bọn họ liên thủ có thể tạo cấp võ sư tứ trọng viên mãn trong một thời gian dài.

Nhưng coi như bọn họ bất hạnh nên gặp phải Tần Thiên.

“Phục Hổ!”

Bỗng nhiên Tần Thiên nhảy lên, hắn giống như một con mãnh hổ xuống núi vậy, một quyền đánh vào trước ngực Ngụy Hướng Đông.

Tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh, Ngụy Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng đã nhận một đòn nghiêm trọng.

Ngay sau đó, thân thể của Ngụy Hướng Đông giống như một bức phong tranh, bay ra ngoài tới chục thước.

Sau khi rơi xuống đất, hắn phun ra một mảng máu tươi.

Một quyền vừa rồi của Tần Thiên giống như đánh cho tất cả lục phủ ngũ tảng của hắn lệch vị trí vậy.

Lần này, cho dù có linh đan diệu dược cứu giúp thì Ngụy Hướng Đông cũng phải nằm trên giường ít nhất nửa năm tới một năm.

Tần Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Ngụy Hướng Đông.

“Tần Thiên…ngươi…Ngươi còn muốn làm gì? Không nên lấp hiếp người quá đáng!” Ngụy Hướng Đông sợ hãi nói.

“Lấn hiếp người quá đáng sao? Ha ha, đây không phải là sở trường của ngươi sao? Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng. Ngươi làm hỏng cánh tay của Triển sư huynh, không trả giá đắt thì sao được chứ?” Giọng nói của Tần Thiên bình thản nói.

Sau đó, hắn trực tiếp phế bỏ hai cánh tay của Ngụy Hướng Đông, đánh Ngụy Hướng Đông tới trọng thương rồi lại phế bỏ cánh tay của hắn. Việc này khiến Khang Chân cảm thấy khiếp sợ vạn phần.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như giết heo kia của Ngụy Hướng Đông, nội tâm Khang Chân có hơi sợ hãi cùng dao động.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy qua một người là võ sư nhị trọng có thể đánh một võ sư tứ trọng tới thảm như vậy.

“Ngươi…Ngươi, ta là đệ tử được Vũ trưởng lão bổ nhiệm, đặc biệt để quản lý khu vực này. Ngươi dám đả thương ta…” Khang Chân dùng tay chỉ Tần Thiên, uy hiếp nói.

Hắn ỷ vào thân phận của mình, cho rằng Tần Thiên không dám động vào hắn.

Đáng tiếc, lời của hắn còn chưa dứt, Tần Thiên đã bắt lấy ngón tay của hắn, dùng sức một chút.

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Ngay sau đó, Tần Thiên ráng một cái tát lên mặt Khang Chân, tát hắn bay ra ngoài.

Sau khi giải quyết Khang Chân, Tần Thiên nói với đám người Chương Tuyết: “Các ngươi có thù hãy báo thù, những người có oán thì báo oán!”

Giờ phút này, đám người Chương Tuyết vô cùng cao hứng.

Nửa tháng vừa qua bọn họ đã bị vô cùng khinh thường, nhưng kỹ năng không bằng người khác nên căn bản vô lực phản kích.

Nếu không phải Tần Thiên xuất hiện thì sợ rằng mấy năm tới, bọn họ đều không có cách nào ngẩng đầu lên được.

“Tần Thiên uy vũ!”

“Chúng tôi cảm khái huynh, Tần Thiên!”

“Huynh chính là lão đại của chúng tôi. Sau này, huynh bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi đột đối không một chút nhíu mày.”

Phần lớn người mới của Học viện Bạch Hổ đều hoan hô.

Sau đó, bọn họ tiến tới đám người Học viện Huyền Vũ, điên cuồng trả thù.

Có Tần Thiên ở đây, những người mới của học viện Huyền Vũ cũng không dám lỗ mãng.

Đám người Chương Tuyết hung hăng thở ra một hơi ác liệt.

Hơn nữa, ban đầu Học viện Huyền Vũ cướp đi linh thạch và đan dược của họ, họ thuận tiện đoạt lại và còn đoạt thêm như thế.

Lần này, bọn họ thực sự nở mày nở mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.