Dòng suối trong vắt ngoằn ngèo len lỏi qua chân núi uốn quanh mộy ngôi nhà cột tre vách nứa dựng bên đường.
Trước cổng treo biển báo rằng đó là một ngôi tửu quán. Bên trái tửu quán là chiếc cầu đá trên quan lộ bắc qua con suối, bờ suối tre trúc um tùm, bên phải là đồi thông thoai thoải, cánh sắc rất mỹ quan.
Lúc đó trong quán chỉ có hai vị khách ngồi uống rượu đàm đạo ở bàn kê bên cửa sổ hướng ra bờ suối.
Cả hai đều dáng thư sinh.
Người bận bạch y chỉ mới hăm mốt hăm hai tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn tú chẳng kém gì Phan An, Tống Ngọc.
Người kia chừng ba lăm ba sáu tuổi, bận lam bào, lưng đeo trường kiếm, nhìn qua cũng biết là cao thủ võ lâm.
Vì ít khách nên lão điếm chủ rời quầy bước ra đứng tựa cửa nhìn ra đường dáng tàn nhản.
Đột nhiên từ quan đạo có tiếng niệm Phật sang sảng :
- A Di Đà Phật!
Một lão hòa thượng béo lùn khóat chiếc lăng y bẩn thỉu dừng lại trước cổng nhìn vào.
Lão chưởng quầy vội bước ra, vừa che miệng ngáp vừa nói :
- Hòa thượng... à... đại sư phụ! Bổn điếm bấy lâu này vắng khách, làm ăn ế ẩm, xin ngài đi nơi khác hóa duyên!
Lão tăng đưa chéo tăng y lên lau bộ mặt nhem nhuốc, cười nói :
- Đại chưởng quầy! Ngươi đừng thấy tửu gia ăn mặc củ rách thế này mà cho ta nghèo túng! Bây giờ tửu gia đưa trước ngươi một lạng bạc, mau vào chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-that-tuyet/3119319/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.