Bạch y nhân cắp Bộc Dương Duy lướt đi như gió, chừng nửa canh giờ sau thì tới một sơn cốc.
Lúc này trời đã tối, nhưng Bộc Dương Duy rất ngạc nhiên là mình vẫn nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh.
Cuối sơn cốc, dưới chân vách đá có một mái lều tranh trông dáng mới được dựng chưa lâu. Trước lều là một bãi đất bằng phẳng rộng chừng ba trượng, cỏ mọc xanh um, ngoài rìa có một tảng quái thạch bằng phẳng cao tới hơn ba thước đứng bên gốc cổ tùng cao vút, cành lá rậm rì.
Bạch y nhân đặt Bộc Dương Duy xuống trước lều nói :
- Đồ nhi, đây là nơi tạm trú của ta.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Sư phụ ở đây đã bao lâu rồi?
Bạch y nhân đáp :
- Mới chừng ba tháng.
Nói tới đó đưa mắt nhìn đồ đệ, thấy tiểu Duy đứng giữa hàn phong lạnh buốt nhưng không hề tỏ ra lạnh, y gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
- Chúng ta vào nhà thôi!
Bộc Dương Duy theo sư phụ bước vào lều.
Căn lều chỉ có một gian rất sạch sẽ không vương một hại bụi, bàn ghế giường phản đều làm bằng đá, ngoài ra còn một tấm bồ đoàn.
Trên phản trải một tấm da thú, trên bàn để một hòm sách giữa tường tre treo một chiếc đàn thất huyền trông dáng rất cổ.
Bộc Dương Duy đưa mắt nhìn khắp lều nhưng không thấy một thứ binh khí nào.
Có một điều kỳ lạ là tuy trời đã tối, trong lều không có đèn đóm gì nhưng vẫn sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-that-tuyet/3119303/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.