Lăng Trung Ngọc xuống ngựa buộc vào gốc cây rồi dắt Giang Mỹ Linh tiến vào quán trà. Chủ nhân quán là hai vợ chồng già.
Lúc này trời mới sáng, quán vừa mở cửa đã thấy khách vào, hai vợ chồng lão già vừa mừng rỡ lại vừa kinh dị.
Lăng Trung Ngọc hỏi ngay :
- Có rượu không? Lấy cho tại hạ một cân.
Rồi chàng lại đổi giọng :
- Khoan lấy rượu. Hãy cho một bình trà uống đã.
Mụ già đột nhiên kinh hãi, dường như mụ sợ điều chi, nói không ra lời.
Ông già cất tiếng run run nói :
- Mời đại nhân... hãy ngồi nghỉ. Tiểu lão... đi pha trà.
Bây giờ Lăng Trung Ngọc mới để ý nhìn xiêm áo Giang Mỹ Linh còn đầy vết máu, liền nghĩ bụng :
- “Hai ông bà già này thấy chúng ta bận sắc phục quân quan mà trên mình lại có vết máu thì trách nào họ chẳng hoang mang?”
Lăng Trung Ngọc lấy ra một đĩnh bạc cười nói :
- Bản nhân đã biết có hạng quan sai chỉ muốn ăn uống không của người chẳng chịu trả tiền. Bọn ta không phải là hạng đó. Lão hãy cầm lấy đĩnh bạc này! Tiền trà rượu hết bao nhiêu sẽ tính sau.
Chàng hỏi tiếp :
- Này! Lão có những món gì để nhắm rượu không?
Lão già mở quán trà này đã mấy chục năm chưa từng thấy vị quan quân nào lại ôn hòa như Lăng Trung Ngọc. Lão ngó đĩnh bạc trắng ngần, nhưng khi nào dám lấy, vội nói :
- Không có lệ thế được! Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-than-cong/2316147/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.