- Lão mặc cẩm bào kia có phải Bách Bộ Phi Hoa Khách không?
Vương An Bang gật đầu đáp :
- Chính lão đấy! Đại hiệp phải đặc biệt coi chừng đồng tiền ở trong tay lão.
Lão đứng ngoài trăm bước còn đả thương người được, không sai phát nào.
Hai người đang nói chuyện thì bọn Thống Thiền hòa thượng, Hoa Quang đại sư đều đã tới nơi.
Lăng Trung Ngọc trỏ tay vào lão già mặc áo cẩm bào nói :
- Lão kia là Bách Bộ Phi Hoa Khách đó.
Thống Thiền hòa thượng vội kéo Lăng Trung Ngọc lùi lại mấy chục bước.
Lão nói :
- Trong tay hắn cầm Mê Hồn tiền bắn người rất trúng. Chúng ta phải chạy xa ngoài trăm bước rồi sẽ thương nghị mưu kế.
Bách Bộ Phi Hoa Khách thấy vậy cười khanh khách nói :
- Sao? Lão hòa thượng vừa thấy lão phu đã bở vía chạy xa mấy chục bước ư?
Thống Thiền hòa thượng niệm Phật hiệu rồi đáp :
- Lão tăng khuyên thí chủ nên giao người trả ra để hai bên khỏi tổn thương hòa khí.
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười ha hả nói :
- Lão hòa thượng! Hòa thượng nói dễ nghe nhỉ? Chuyến này lão phu qua miền đông này là có chí chinh phục võ lâm. Các vị nên thuận theo ý trời quy phục lão phu mới có thể tránh khỏi họa sát nhân...
Hoa Quang đại sư ngắt lời :
- Bây giờ chúng ta chưa thể đến gần tên lão tặc kia, vậy phải sớm nghĩ mưu mà bắt lấy hắn.
Vương An Bang nói :
- Khinh công của lão rất ghê gớm. Chúng ta phải coi chừng lão công kích một cách bất ngờ.
Lăng Trung Ngọc bỗng nghĩ ra một kế, vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Vương An Bang :
- Trong tay Bách Bộ Phi Hoa Khách có bao nhiêu Mê Hồn tiền cả thảy?
Vương An Bang ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Thường thường tại hạ chỉ thấy lão thích dùng có năm đồng. Không hiểu trong túi lão còn có bao nhiêu nữa khó mà đoán chắc được.
Lăng Trung Ngọc vội nhìn Thống Thiền hòa thượng nói :
- Xin hòa thượng thống nhất chỉ huy. Đêm nay những người theo chúng ta đều là những cao thủ hạng nhất về phương diện võ công, đều không phải là đối thủ của Bách Bộ Phi Hoa Khách. Bây giờ chúng ta xông vào từng người một để lão ta liệng hết Mê Hồn Tiền thì mới có thể kềm chế được lão.
Thống Thiền hòa thượng gật đầu đáp :
- Phương pháp này hay đấy! Lão tăng không dám từ nan.
Đoạn lão nhìn Bách Bộ Phi Hoa Khách hỏi :
- Lão tăng có mấy lời trung nói với thí chủ, chẳng hiểu thí chủ có chịu nghe không?
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười lạt đáp :
- Có điều gì thối tha thì nói ra đi!
Thống Thiền hòa thượng biến sắc trầm giọng hỏi :
- Thí chủ vừa mở miệng đã văng lời bất nhã mà không ngại mất phong độ người quân tử ư?
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười hô hố đáp :
- Lão trọc kia! Không những lão phu thóa mạ ngươi mà còn muốn mổ thịt ngươi nữa.
Thống Thiền hòa thượng cười lạt nói :
- Lão tăng nếu sợ đã không dám đến đây. Có điều mình là đệ tử nhà phật phải mang dạ từ bi, muốn khuyên thí chủ ra khỏi bến mê mà thôi.
Võ Lâm Nhất Tôn cười lạt nói :
- Tăng huynh! Tăng huynh có nghe lão trọc đó nói gì không?
Bách Bộ Phi Hoa Khách Tăng Phi cười khành khạch đáp :
- Hay lắm! Lão hòa thượng có di ngôn gì để lại không?
Thống Thiền hòa thượng giương cặp lông mày lên trầm giọng đáp :
- Giữa thí chủ và bọn lão tăng vốn không thù oán. Bây giờ thí chủ hãy bắt Mâu Bưu cùng những người bên bần tăng đưa ra thì mọi sự đều bãi bỏ.
Thống Thiền hòa thượng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Vừa rồi bên lão tăng đã có người phá được Phi Tiền trận của thí chủ đã biết bên bần tăng lợi hại thế nào rồi. Bọn bần tăng tới đây đều là những tay cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ...
Đại hán ngồi mé tả dạ một tiếng rồi đứng dậy đáp :
- Đệ tử xin ra!
Bách Bộ Phi Hoa Khách thấy thủ hạ đệ tử là Chu Kiến Quốc tình nguyện xuất tịch liền gật đầu nói :
- Ngươi phải coi chừng tên thầy chùa hổ mang đó có tà pháp đấy.
Chu Kiến Quốc khom lưng thi lễ rồi trở gót chạy ra khỏi đại điện, gã tiến đến trước mặt Thống Thiền hòa thượng còn cách năm bước thì đứng lại.
Gã rung thanh trường kiếm trong tay một cái rồi quát lớn :
- Lão hòa thượng nạp mạng đi thôi!
Thống Thiền hòa thượng niệm Phật hiệu rồi đáp :
- A di đà Phật! Đức Phật từ bi xin tha thứ cho đệ tử phải khai sát giới.
Chu Kiến Quốc đã phóng luồng kiếm quang tới gần đại huyệt trước ngực Thống Thiền hòa thượng.
Thống Thiền hòa thượng phất tay một cái. Một luồng kình lực mãnh liệt xô ra phản kích trở lại.
Chu Kiến Quốc là một gã thiếu niên kiêu ngạo. Gã không chịu vung kiếm lên tự bảo vệ mình mà lại chống kiếm tấn công lần thứ hai.
Đột nhiên một luồng kình lực mạnh như nghiên non dốc biển xô đến trước mặt gã.
Chu Kiến Quốc la thầm :
- “Hỏng bét!”
Gã vội thu kiếm trở về bảo vệ trước ngực nhưng đã chậm mất rồi.
Hắn kêu lên một tiếng. Người hắn bị kình lực hất vào đại điện.
Hai tiếng quát vang lên, hai đại hán khác vọt ra đón lấy Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc rú lên một tiếng thê thảm. Miệng hộc máu tươi như tên bắn.
Trong nhà đại điện bóng người thấp thoáng. Ba đại hán thân hình cao lớn nhảy vọt ra vây Thống Thiền hòa thượng vào giữa.
Hoa Quang đại sư tức giận nói :
- Nếu các ngươi kéo cả bè ra đánh ẩu thì lão tăng coi không thuận mắt chút nào.
Ba tên đại hán chẳng nói năng gì vung trường kiếm lên xông vào đánh Thống Thiền hòa thượng.
Thống Thiền hòa thượng tuyên Phật hiệu rồi tung chưởng đánh ra hai bên.
Cả ba thanh trường kiếm đều bị hất lùi lại.
Hoa Quang đại sư cũng phóng chưởng đánh tới. Lập tức chưởng phong rít lên như sấm sét.
Hai đại hán rú lên một tiếng rồi té nhào.
Còn một tên đại hán lêu bêu như chó mất chủ chạy trốn vào đại điện.
Lăng Trung Ngọc la lên :
- Lão Bách Bộ Phi Hoa Khách sợ chết kia sao cứ kêu người ra chết thay hoài. Lão có giỏi thì ra đây.
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười khành khạch nói :
- Lão phu mà ra tay thì các ngươi hồn về trời tây.
Thống Thiền hòa thượng nói :
- Thí chủ không chịu ra dễ thường lão tăng không nắm cổ lôi ra được ư?
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười ha hả nói :
- Lão trọc mà có bản lãnh thì vào trong đại điện này!
Địch Bình Thạch tuổi trẻ tính nóng, tức giận hỏi :
- Sao lại không dám?
Gã quát lên một tiếng thật to. Tay cầm thanh kiếm xông vào đại điện.
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười ha hả nói :
- Thằng lỏi này giỏi lắm!
Chưa dứt lời lão giơ tay phải lên liệng một đồng tiền nhanh như tên bắn vào người Địch Bình Thạch.
Địch Bình Thạch vội né tránh thì đã chậm mất một bước. Mê Hồn tiền bắn trúng vào huyệt Thái dương gã.
Địch Bình Thạch rên lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Thống Thiền hòa thượng cùng tất cả mọi người cả kinh thất sắc.
Bách Bộ Phi Hoa Khách đắc ý cười rộ nói :
- Ai dám xông vào nữa đi.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Bây giờ chúng ta xông cả vào. Mê Hồn tiền của lão dù có lợi hại đến đâu cũng chẳng thể kiềm chế được hết mọi người.
Hoa Quang đại sư nói theo :
- Lăng thí chủ nói phải đó! Có điều chúng ta càng tiến vào lẹ càng hay.
Thống Thiền hòa thượng quay lại bảo mọi người :
- Bây giờ chúng ta đồng thời xông vào đại điện. Mục tiêu là Bách Bộ Phi Hoa Khách. Ai giết hắn được lãnh công đầu.
Mọi người đều rút binh khí ra.
Thống Thiền hòa thượng hô :
- Xông cả vào!
Chưa dứt lời quần hùng đồng thời xông vào đại điện.
Bách Bộ Phi Hoa Khách thấy tình trạng như vậy không khỏi giật mình kinh hãi. Hắn hoang mang giơ tay lên. Hai tay liệng ra bốn đồng Mê Hồn tiền.
Bốn người xông vào trước bị trúng liền ngã lăn xuống đất.
Giữa lúc ấy đã có tám người xông vào đại điện rồi.
Bách Bộ Phi Hoa Khách vội thò tay vào bọc lấy Mê Hồn tiền ra. Nhưng Lăng Trung Ngọc đã hươi trường kiếm chém tới.
Ánh hào quang lấp loáng. Tay mặt Bách Bộ Phi Hoa Khách vừa lấy được tiền chưa kịp liệng ra đã bị hớt đứt cổ tay.
Lão thét lên một tiếng lùi lại ba bốn bước, toan thò tay trái vào bọc lấy tiền thì Lăng Trung Ngọc cử động nhanh như chớp. Chiêu kiếm thứ hai đã phóng ra.
Bách Bộ Phi Hoa Khách rú lên một tiếng. Tay trái hắn cũng bị chém đứt.
Võ Lâm Nhất Tôn xông lại đánh Thống Thiền hòa thượng. Thế rồi trong đại điện lập tức trỗi lên một cuộc hỗn chiến.
Bách Bộ Phi Hoa Khách bị chặt đứt hai bàn tay. Hắn toan trốn chạy, liền xông ra ngoài điện.
Lăng Trung Ngọc vừa rượt theo vừa quát :
- Còn mong trốn thoát ư?
Chàng phóng mạnh thanh trường kiếm đâm trúng lưng Bách Bộ Phi Hoa Khách. Hắn té huỵch xuống đất.
Lăng Trung Ngọc nhảy tới nơi bồi thêm một nhát. Thế là hết đời tên ác ma.
Võ Lâm Nhất Tôn thấy Bách Bộ Phi Hoa Khách bị Lăng Trung Ngọc giết chết rồi thì chẳng còn hồn vía nào nữa. Hắn liền vung chưởng đánh vào mặt Thống Thiền hòa thượng một chiêu rồi nhảy lùi lại bảy tám bước, rồi tung mình nhảy vọt lên mái ngói.
Giữa lúc ấy Lăng Trung Ngọc giơ tay mặt lên. Thanh trường kiếm trong tay chàng bay ra như một mũi ám khí đâm trúng vào huyệt Linh Đài hắn.
Võ Lâm Nhất Tôn đang tính bỏ chạy thục mạng. Hắn không ngờ Lăng Trung Ngọc lại vung kiếm phóng tới.
Lúc hắn phát hiện thì mũi kiếm đã bay đến. Hắn rú lên một tiếng rồi ngã xuống.
Bách Bộ Phi Hoa Khách chỉ còn lại hai tên đệ tử. Chúng thấy cục diện hoàn toàn thất bại liền năn nỉ xin tha.
Lăng Trung Ngọc hô lớn :
- Hạ khí giới thì ta tha chết cho.
Hai tên khấu đầu tạ ơn.
Lăng Trung Ngọc từ từ đi đến trước mặt Địch Long, Giang Mỹ Linh. Chàng sờ vào ngực mọi người thì giật mình kinh hãi cơ hồ ngất xỉu.
Nguyên chàng thấy bọn Địch Long, Giang Mỹ Linh, Tần Tố Hà, Cảnh Quyên Quyên, Tố Cầm đều tắt hơi chết từ lâu rồi.
Lăng Trung Ngọc thấy địch nhân đều chết hết. Lòng chàng chán nản mọi điều, uể oải cất bước từ từ ra khỏi đại điện.
Thống Thiền hòa thượng chắp tay niệm :
- A di đà Phật! Duyên kiếp đã định, kiếp vận khó tránh!
Hoa Quang đại sư thở dài nói :
- Bây giờ ai chết đã chết rồi, ai bị thương thì đâu về đấy cứu chữa, kiếp nạn võ lâm đã qua, bốn bể thanh bình. Chúng ta về núi thôi!
Dưới ánh trăng tàn, đoàn người bóng dài lên thê từ từ rút lui khỏi đại điện...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]