Trưa đến, buổi học cũng đã đi đến hồi kết thúc, Bắc Minh Dạ cùng Mặc Lâm và Nam Cung Vũ ba người đi tới nhà ăn. Nhìn hai đại nam nhân phờ phạc, mặt ngu ra khiến Bắc Minh Dạ có hơi giật mình.
Bước vào trong phòng ăn, khung cảnh choáng ngợp với vô số đệ tử đã ngồi hết vào bàn, cả một nhà ăn lớn bằng nhà hát kịch giờ đây đã chật kín người.
" Chúng ta ngồi chỗ nào đây?" Mặc Lâm nhìn ngó xung quanh, vội lên tiếng.
Nam Cung Vũ gãi gãi đầu. Hầu hết các bàn đều có người cả rồi, bọn hắn không biết ngồi đâu? Chẳng lẽ phải ngồi dưới đất ăn hay sao!
Bắc Minh Dạ cũng bâng khuâng, hắn không biết nên ngồi đâu cho ổn, nếu quả thực không có chỗ để ngồi thì xem như buổi trưa này, ba người nhịn đói rồi.
" Dạ, ta ở đây!"
Đang trong lúc không biết giải quyết làm sao thì thanh âm nữ tử vang lên, Bắc Minh Dạ liền chú ý tới.
Đập vào mắt hắn là thân ảnh quen thuộc, Lý Vân Anh từ phía xa vẫy vẫy tay. Bắc Minh Dạ nhìn nàng, gật đầu một cái rồi nói với hai người kia:
" Có chỗ rồi, chúng ta đi thôi."
Sau đó từng bước tiến về chỗ Lý Vân Anh.
Ba người nhanh chóng đi tới cái bàn nằm ở một góc nhỏ trong nhà ăn, ở đó có hai nữ tử đang ngồi, dĩ nhiên một nữ tử là Lý Vân Anh, nữ tử còn lại là bạch y thiếu nữ, cùng chung một lớp học với hắn.
Bắc Minh Dạ đi đến, nhanh chóng ngồi xuống, hắn ngồi đối diện với Lý Vân Anh. Còn Mặc Lâm và Nam Cung Vũ, hai người cũng ngồi bên cạnh Bắc Minh Dạ, vẻ mặt mệt mỏi nằm xuống bàn ăn.
" Hai người bọn họ làm sao vậy? Trông thê thảm quá."
Nhìn thấy Mặc Lâm cùng với Nam Cung Vũ đồng thời gục xuống bàn, Lý Vân Anh tò mò hỏi.
" Là do vị nữ giảng viên kia hành hạ hai người bọn họ đó!" Bắc Minh Dạ nhún nhún vai trả lời.
" Nữ giảng viên của lớp ngươi không phải là cô Thảo hay sao! Nghe đâu cô tốt lắm mà, lại còn rất đẹp nữa!"
Lý Vân Anh cảm thấy khó hiểu. Theo như tin đồn trong học viện thì Võ Minh Thảo được xem là giảng viên dễ nhất, tốt nhất, thương yêu đệ tử nhất, xinh đẹp và dịu dàng, các đệ tử khóa trước không ai là không thích nữ giảng viên này cả.
" Chuyện là thế này..."
Bắc Minh Dạ đỡ trán, ngữ khí đầy sự bất lực, hắn nhanh chóng kể rõ ngọn ngành sự việc cho nàng nghe.
" Đáng đời hai người, trong giờ học của người ta, đã ngủ gật rồi còn làm việc riêng, bị hành đến như vậy là phải."
Lý Vân Anh nghe xong thì lè lưỡi, giọng điệu châm chọc. Hừ, trong giờ học thì làm việc riêng, lại lăn ra ngủ gật, nếu nàng là nữ giảng viên thì lúc đó hình phạt không chỉ nhẹ nhàng như vậy đâu!
" Toàn những thứ quá cơ bản, ngay cả thằng nhóc mười tuổi mới bước vào con đường tu chân cũng biết được, sao lại đem dạy lúc này chứ! Nghe xong bảo không buồn ngủ, không buồn ngủ cái rắm!"
Mặc Lâm lên tiếng phản bác, hậm hực nói. Lý thuyết gì mà võ hồn là gì, có mấy loại võ hồn, cách phân biệt cấp bậc võ hồn, rồi nào là hồn lực, cách vận hành hồn lực, cách thổ nạp các kiểu, mấy cái này sợ rằng đứa trẻ lên ba còn biết, chứ đừng nói chi là mười tuổi!
" Chúng ta bước vào nội viện, dĩ nhiên cần phải biết rồi! Tuy rằng ta cũng cảm thấy quá mức cơ bản, nhưng những thứ nâng cao đều bắt nguồn từ cơ bản, cho nên không thể không học."
Lý Vân Anh uống một ngụm nước, chậm rãi đáp.
" Hừ..., nếu vậy ta lên Nội Viện Các còn hơn!" Mặc Lâm nghe xong thì hừ giọng, sau đó úp mặt xuống bàn.
" Nàng học lớp nội viện thứ mấy vậy? Giảng viên của nàng là nam hay nữ?"
Bắc Minh Dạ cũng không để tâm đến, hắn lên tiếng hỏi Lý Vân Anh.
" Ta học lớp nội viện thứ ba, giảng viên của ta là nam nhân, một nam tử trung niên."
Lý Vân Anh trả lời.
Bắc Minh Dạ cũng gật đầu, sau đó không nói năng gì thêm, chỉ nhìn qua thiếu nữ bạch y ngồi cạnh Lý Vân Anh.
" À quên giới thiệu với ngươi, đây là tỷ muội thân của ta, tỷ ấy tên Khinh Tuyết." Lý Vân Anh mới sực nhớ chưa giới thiệu nữ tử bạch y, nàng liền nói.
Thiếu nữ bạch y không lên tiếng, nàng nhìn ra bên ngoài, song mục dán vào quang cảnh sau cửa sổ, không hề để tâm đến việc Bắc Minh Dạ biết đến tên mình hay không!
Bắc Minh Dạ cũng chỉ ậm ừ đáp lại, cũng chẳng màng đến, hắn nhìn bàn thức ăn mới được bày biện ra bàn, vỗ vỗ vai hai đấng nam nhân bên cạnh lên tiếng:
" Dậy, ăn trưa rồi vào lớp!"
Mặc Lâm và Nam Cung Vũ ngồi dậy, cũng biết bây giờ phải ăn trưa.
" Chỉ có vài cái màn thầu và vài miếng thịt thôi sao..."
Nhìn đống thức ăn bày trên bàn, Nam Cung Vũ buồn chán, hắn bình thường đều là ăn sơn hào hải vị, nếu không phải là thịt yêu thú thì cũng là đồ ăn ngon, đặc biệt có dầu mỡ, nếu chỉ ăn vài cái màn thầu này, hẳn là chết đói a.
" Chịu đi, ăn trưa chỉ có nhiêu đây! Nếu muốn ăn nhiều hơn, tối xuống phố tha hồ mà ăn."
Mặc Lâm trả lời, ngữ khí nhạt nhẽo.
Bắc Minh Dạ cầm lấy một cái màn thầu, đưa lên miệng bắt đầu ăn, nhưng chưa kịp nhai thì một tiếng quát đầy cuồng ngạo vang lên trong đại sảnh...
" Kẻ nào tên là Bắc Minh Dạ, mau bước ra đây cho bổn gia..."
Thanh âm đó vừa kết thúc, đệ tử nội viện trong nhà ăn cũng tò tò, đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Không biết cái tên Bắc Minh Dạ gì đó lại chọc thêm ai, chưa gì có người tìm đến rồi!
Rất nhanh, một thiếu niên xuất hiện trong đại sảnh, người này khoảng mười tám tuổi, trên người là trang phục nội viện đệ tử, tay cầm một thanh đoản kiếm. Gương mặt chữ điền, mày kiếm kết hợp với tròng mắt màu đen, sóng mũi thấp bé, miệng nhếch lên một đường cong, biểu tình cực kỳ kiêu ngạo và hống hách.
Sau lưng hắn là hai nam tử khác, cũng mặc đồng phục nội viện, gương mặt bặm trợn, ống tay xoắn lên để lộ cơ bắp to, nhìn không khác mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ! Nhưng lại ở phía sau, khom lưng phục tùng người phía trước, xem ra là thuộc hạ của tên thiếu niên kia.
" Là Vân Thanh Trạch, thiếu chủ của Vân gia, một gia tộc trung lưu ở Sài Thành."
Người ngồi trong nhà ăn, không ít người nhận ra tên thiếu niên này, lập tức truyền tai nhau thông tin này.
" Nghe đâu tên này ái mộ Lý tam tiểu thư, từng ngỏ lời muốn kết bái phu thê với nàng ta, nhưng bị nàng thẳng thừng từ chối..."
" Thật không ngờ tên này vậy mà vẫn còn say đắm cô tiểu thư kia..."
" Nhưng các ngươi biết Bắc Minh Dạ là ai không..."
" Chưa nghe đến, chắc hẳn là một tên mới gia nhập nội viện..."
Tiếng bàn tán xôn xao, cả phòng ăn tràn ngập drama, người này buông lời thì người kia liền đáp, dần dần phóng đại câu chuyện lên.
Phía đằng xa, Bắc Minh Dạ nghe xong thì hai hàng lông mày nhíu lại, trên mặt hiện rõ hai chữ "khó chịu". Mới gia nhập học viện có hai ngày, chưa làm ăn gì thì lại có kẻ địch tới đòi gây sự, mới hôm qua là tên Võ Tắc Phong, hôm nay lại lòi ra một tên Vân Thanh Trạch, chẳng lẽ hắn trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ rồi sao!
" Chậc... chậc..., ta nói không sai mà! Lý tam tiểu thư thật có mắt nhìn người a."
Mặc Lâm bên cạnh liền trêu chọc. Mới hôm qua đã lòi ra một tình địch, hôm nay lại xuất hiện thêm một tên tình địch khác, Bắc Minh Dạ sau này khó sống lắm đây.
" Ta không quen biết hắn." Lý Vân Anh lạnh nhạt trả lời.
Chỉ thoáng chốc, tên nam nhân kia đã tới chỗ của bọn họ, hắn nhìn Lý Vân Anh, lên tiếng cười nói:
" Đã lâu không gặp, tình yêu của tôi."
Phụt...
Lời hắn vừa dứt, Mặc Lâm đang ăn liền phun ra hết đống màn thầu trong miệng, tinh bột nhão kèm theo nước dãi bay tứ phía. Nam Cung Vũ bên cạnh cũng để rớt miếng thịt, hắn ngơ ngác nhìn tên thanh niên, vẻ mặt sợ hãi.
Tuy nhiên, chỉ có Bắc Minh Dạ và Khinh Tuyết nữ tử là chẳng để tâm đến, bọn họ xem lời nói của tên này như không khí, không cần cho vào trong tai làm gì.
" Tên kia, ngươi vừa làm hành động gì đó?"
Một tên thuộc hạ của Vân Thanh Trạch tiến đến, nắm cổ áo của Mặc Lâm, hung dữ quát lên
Bộp...
" Bỏ cái tay của ngươi ra..."
Mặc Lâm bị túm cổ áo, hắn đứng dậy, tay cầm lầy cánh tay của tên kia, ngữ khí lạnh lùng nói.
" Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì chứ..."
Tên kia không những không buông tay mà còn túm chặt hơn, giọng điệu hùng hồn, tỏ ý đầy thách thức.
Đám người xung quanh cũng nhanh chóng bước tới, bao quanh đám người Vân Thanh Trạch và Lý Vân Anh ở giữa, bắt đầu hóng chuyện. Xem ra lần này bọn họ có kịch hay để mà xem rồi!
" Bảo hắn bỏ tay ra đi Vân Thanh Trạch."
Lý Vân Anh thấy vậy, nàng lập tức đứng lên, lạnh lùng nói.
" Nàng lo cho hắn hay sao?"
Vân Thanh Trạch thấy nàng quan tâm tới tên thiếu niên này, nhếch mày đáp lại.
" Hắn không phải là tên ngươi cần tìm." Lý Vân Anh nhíu đôi mày liễu, trầm giọng nói.
" Vậy tên nào là Bắc Minh Dạ?"
Nghe Lý Vân Anh nói tên thiếu niên này không phải tên hắn đang tìm, Vân Thanh Trạch cũng nhíu mày, hỏi lại.
" Là ta!"
Thanh âm lãnh khốc cuồng ngạo không kém vang lên bên cạnh hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]