Sáng ngày hôm sau, khi Mặt Trời đã rời khỏi dãy núi cao, nó đã chiếu những tia nắng hồng đầy ấm áp, bầy lũ thường thú cũng tỉnh giấc mà tìm kiếm thức ăn. Lúc này, Bắc Minh Dạ cùng thiếu nữ đã rời khỏi hang động, hai người đang len lỏi qua tầng tầng lớp lớp các cây cổ thụ, bọn họ di chuyển cực kỳ thận trọng, không hề gây ra một tiếng động mạnh nào.
Bắc Minh Dạ thức rất sớm, có thể do đồng hồ sinh học của hắn đã quen với việc dậy sớm nên cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi gì, toàn thân có thể gọi là ổn định chỉ trừ các vết thương khá nặng, y phục trên người cũng đã đổi lấy một bộ y phục mới, tóc cột cao cộng dáng người có chút thư sinh, song nhãn màu đồng lóe lên vài tia lạnh lùng khó gần, nét đẹp huỷ diệt bất kỳ nam nhân nào cùng lứa tuổi.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ mặc hồng y đẹp như tranh vẽ đang dạo bước cùng, bên hông nàng đeo ngọc bội nhỏ, mái tóc đen óng ả tung bay nhẹ nhàng theo chiều gió, gương mặt tựa thiên tiên, ánh mắt nhìn xuống nơi trần gian đầy bụi bặm.
Hai người thực chất đã có thể đi nhanh hơn nhưng do địa hình hiểm trở, lại không biết bản thân đang nằm ở đâu bên trong Minh Châu Sâm Lâm, nếu như di chuyển lộ liễu rất dễ đánh động tới hồn thú, từ đó tạo ra những nguy hiểm không đáng có.
Hai người từng chút từng chút một di chuyển, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi phần lớn khu rừng rậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-sac-dao/2698197/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.